Chương 737: Tới Phúc Châu
Chương 737: Tới Phúc ChâuChương 737: Tới Phúc Châu
Mặc dù Mộ Dung Húc đỗ Võ Trạng Nguyên, nhưng mà lai lịch của Mộ Dung Húc và Phùng Lão rất thần bí, trong lòng những người dân ở thôn Thẩm gia cũng không có cảm giác họ là người của thôn mình, hơn nữa hắn chỉ là Võ Trạng Nguyên, ở Nam Minh trọng văn hơn trọng võ, mặc dù Võ Trạng Nguyên cũng là Trạng Nguyên, nhưng trên thực tế trong lòng của tất cả những người trong thiên hạ, địa vị của chức Võ Trạng Nguyên này còn không bằng cả tú tài.
Vì vậy, sau khi biết Thẩm Trí Viễn đỗ tú tài, mọi người trong thôn Thẩm gia đều vui mừng khôn xiết, tất cả đều lũ lượt kéo đến nhà họ Thẩm để chúc mừng.
Nhà họ Thẩm tất nhiên cũng dựa theo lệ cũ mở tiệc cơ động (*Ai đến trước ăn trước), cùng dân làng chung vui. Mặc dù Thẩm Trí Viễn xếp thứ ba, nhưng dựa theo bảng xếp hạng, hẳn đủ tư cách để tham gia Trâm hoa yến (*những quan lại tham gia đều phải giắt hoa trên đầu vào dự tiệc), sau khi về nhà tắm rửa thay quần áo liền xuất phát đến tham gia yến tiệc.
Quý tri phủ, người tổ chức bữa tiệc lần này sau khi biết được chuyện của Thẩm Trí Viễn đã âm thầm cảm thán, vận khí của nhà họ Thẩm quả nhiên là được ông trời ưu ái, thế này thì nhà họ Thẩm không muốn cố gắng vươn lên cũng không được.
Một ưu điểm khác cho nhà họ Thẩm khi Thẩm Trí Viễn đỗ tú tài chính là có thể được miễn một phần thuế đất đai, tiền bạc, lương thực và thậm chí cả thuế về lao dịch, ruộng đất của nhà họ Thẩm nhiều vô số kể, như vậy có thể giúp nhà họ Thẩm tiết kiệm rất nhiều cho phí.
Ngoài ra, Trần Dĩ Thành cũng đỗ tú tài, xếp hạng thứ 15, có tư cách nhập học trường ở huyện, về phần Thẩm Thủ Lễ, lần này cuối cùng cũng thi đỗ, xếp hạng thứ 23, cũng vừa đủ tư cách vào hàng Lẫm sinh.
Phần 332. 1:
Mặc dù Thẩm Thủ Lễ cũng đỗ tú tài, nhưng đãi ngộ mà hắn ta nhận được khác hoàn toàn với Thẩm Trí Viễn.
Trước cửa nhà họ Thẩm vô cùng náo nhiệt, nhưng bên phía Thẩm Thủ Nghĩa ban đầu ngoài mấy người bạn cùng trường ra thì ngay cả một người dân trong thôn cũng không có, tất cả người dân trong làng đến đến bên phía Thẩm Trí Viễn ăn trước, sau đó mới có lệ đến bên nhà Thẩm Thủ Lễ.
Kết quả những thứ mà Thẩm lão thái chuẩn bị quá mức đơn sơ, tất cả đều là canh suông, ngay cả một món ăn hẳn hoi cũng không có, điều này khiến cho tất cả người dân trong thôn đều cảm thấy không biết nên nói gì mới phải, cực kỳ đau lòng món quà mà họ mang đến, hoàn toàn không tương xứng.
Như vậy thì cũng thôi, có một số thím có ý tốt đến nhà chính giúp chuẩn bị đồ ăn, nhưng Thẩm lão thái lại chẳng tỏ ra biết ơn gì, ngay cả lúc họ muốn mang một chút thức ăn thừa về cũng không đồng ý, điều này khiến mọi người cảm thấy khó chịu, đều lên tiếng nói sau này nếu nhà chính của nhà họ Thẩm có chuyện gì thì bọn họ cũng không bao giờ đến giúp nữa.
Người bên nhà họ Thẩm đều nghe nói chuyện xảy ra bên phía nhà chính, chỉ là những điều này đều là do bọn họ tự làm tự chịu, cũng không trách được người khác, cho nên những người trong nhà họ Thẩm cũng không cảm thấy đồng tình với họ chút nào.
Sau khi Thẩm Trí Viễn đỗ tú tài, có thể tập trung giải quyết các công việc của cửa hàng, sau tết Trung Thu, Thẩm Bích Thấm quyết định lên đường đến Phúc Châu.
Lần này những hộ vệ mà Thẩm Bích Thấm dẫn theo không phải là gia đỉnh nữa mà là những tỉnh binh tinh nhuệ của thương đội, tổng cộng dẫn theo mười năm người, lý do là trong số vũ khí mà nhóm người Thẩm Bích Thấm đem theo có cả súng cầm tay.
Sau hơn một tháng chăm chỉ làm việc, lô súng kíp (*súng hỏa mai kíp đá lửa) hoàn mỹ đầu tiên cuối cùng cũng ra lò, tổng cộng có 30 cây, mỗi cây đều là súng cầm tay chất lượng cao.
Chỉ là loại súng này cần phải để người đã được huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể dùng được, nếu không hoàn toàn bắn không trúng mục tiêu, mà những gia đỉnh kia trước đây đều chưa từng tiếp xúc với những loại vũ khí có tính thương tích cao như này, cho nên Thẩm Bích Thấm chỉ đành để bọn họ ở chỗ này tăng cường luyện tập, đồng thời cũng để lại năm tinh binh có kinh nghiệm bản súng đích thân huấn luyện họ.
Thời đại này không giống như hiện đại, không có súng giả để hỗ trợ cho việc luyện bắn, cho nên mỗi lần luyện tập của những gia đinh này đều là súng thật đạn thật, hơn nữa nòng súng đều là loại chất lượng tốt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ chịu được đến lần bắn thứ 40 sau đó sẽ báo hỏng, kể từ đó, việc bồi dưỡng ra một đội xạ thủ đủ tư cách cần phải có một lượng tài nguyên khổng lồ.
Mặc dù như vậy nhưng Thẩm Bích Thấm cũng không cảm thấy xót của chút nào, nàng cũng nói với những gia đỉnh kia không cần lo về chuyện súng đạn, cứ yên †âm nghiêm túc luyện tập là được.
Đợi sau khi sắp xếp hết tất cả các công việc xong, yêu cầu mười năm hộ vệ đi theo mỗi người đều được trang bị một thanh đao và một cây súng kíp, đoàn người Thẩm Bích Thấm lập tức lên đường đến Phúc Châu.