Chương 739: Đồ Tốt
Chương 739: Đồ TốtChương 739: Đồ Tốt
Thấy phản ứng của chưởng quầy thì trong lòng Thẩm lão thái vô cùng chột dạ, bà ta cũng không biết khóa trường mệnh này là loại gì, chỉ cảm thấy nó đẹp như vậy thì hắn là giá cao mới đúng, nhưng giá cụ thể được bao nhiêu tiền thì bà ta không biết, ở trong mắt bà ta, một trăm lượng đã là rất lớn rồi, cho nên mới đưa ra giá này, nói không bán cũng chỉ là muốn mặc cả giá mà thôi.
"Thứ này của ngươi cũng chỉ là chế tác của lưu li, cho dù nói lưu li hiếm lạ, nhưng cũng không thể không đạo lý đắt như vậy chứ."
Chưởng quầy tỏ vẻ khó xử, nhưng trong tay vẫn nắm chặt chiếc khóa trường mệnh, nói,/'Được rồi, ai bảo ta thích nó như vậy, chạm trổ này đúng là không tồi, một trăm lượng thì một trăm lượng, nói cho bà biết, không thể hơn nữa, nếu không bà lấy về đi."
"Được, được rồi, một trăm lượng thì một trăm lượng, chưởng quầy, ngươi thật là người tốt!" Nghe vậy, Thẩm lão thái vô cùng vui mừng, liền không ngừng gật đầu.
"Nói đi, chủ nhân của thứ này còn sống hay là chết rồi?"
Nghĩ đến bảo bối sắp tới được tay, vị chưởng quầy kia hưng phấn đến toát mồ hôi, chỉ là trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ/'Nếu còn sống đương nhiên sau này có thể đến tìm ta đòi chuộc lại, chỉ là lúc chuộc phải mất thêm tiền, còn nếu chết, đương nhiên không thể chuộc, tiền này coi như là đã thanh toán xong."
"Chết rồi, đương nhiên là đã chết!" Trong mắt Thẩm lão thái hiện lên một tia chán ghét, sau đó khẳng định gật đầu.
"Nếu bà đã nói như vậy, chết đương nhiên không thể chuộc lại được, đây là khế ước, nếu quyết định thì ký tên xuống đây." Chưởng quây nói rồi đem khế ước đã viết xong đưa đến trước mặt Thẩm lão thái.
"Nghĩ kỹ rồi, nghĩ kỹ rồi."
Thẩm lão thái không nói thêm nữa, liền ký tên xuống, trong lòng còn âm thâm oán hận, không nghĩ đến thứ này lại đáng giá như vậy, bảo sao lão già kia lại thiên vị đứa con hoang này như vậy, chỉ là không sao, hiện giờ bà ta đã bán tín vật thì đứa con hoang kia cũng đừng mơ tưởng biết được thân thế của mình!
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm lão thái đột nhiên cảm thấy vô cùng thống khoái.
"Nương, đồ kia bán được nhiều bạc không?" Thấy Thẩm lão thái đi ra thì Thẩm Thủ Lễ lập tức tiến lên dò hỏi.
"Một trăm lượng!" Thẩm lão thái vô cùng vui mừng nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Thủ Lễ. "Hả -"
Nghe nói bán được một trăm lượng thì Thẩm Thủ Nghĩa không nhịn được giật mình hít vào một hơi, vậy mà trong nhà còn đồ đáng giá một trăm lượng, lần này cơ hội làm huyện thừa của hắn đã có hy vọng lớn rồi!
"Đây là ngân phiếu một trăm lượng, con giữ đi, Thủ Nghĩa, đây là tài sản cuối cùng của gia đình chúng ta, con nhất định phải lên được huyện thừa!
Sau khi đem ngân phiếu đặt vào tay Thẩm Thủ Nghĩa thì vẻ mặt Thẩm lão thái vô cùng nhiệt tình khuyên bảo.
"Nương, người yên tâm, nhi tử nhất định sẽ không làm người thất vọng."
Vào giờ phút này, nội tâm của Thẩm Thủ Lễ vừa áy náy đồng thời còn cảm động không thôi, hắn ta âm thầm quyết định, sau này nhất định phải lên được huyện thừa, tiếp đó hắn ta sẽ đưa Thẩm lão thái đi hưởng phúc.
"Ai u, trời ơi, lần này đúng là kiếm được rất nhiều tiền rồi!"
Đợi khi Thẩm lão thái rời đi thì chưởng quầy lập tức thu khế ước lại, sau đó cầm chiếc khóa trường mệnh bảo bối kia lên nhìn lại, càng nhìn lại càng hưng phấn, bảo bối này chắc chăn là đồ gia truyền!
"Cha, người đang làm gì vậy?"
Lúc này, một phụ nhân mặc váy áo hoa lệ đi từ cửa vào.
"Thu Nương, sao con lại về rồi?"
Nhìn thấy phụ nhân kia thì chưởng quầy cũng không kịp cất khóa trường mệnh đi, nhưng vẻ mặt vẫn vui mừng như cũ, giọng nói còn mang theo sự cung kính nhè nhẹ.
Vị phụ nhân này tên là Thu Nương, đó chính là phu nhân mới của tri huyện.
"Lão thái gia, là chuyện tốt, phu nhân đang mang thai, hiện giờ đã được ba tháng, lão gia đã chấp thuận yêu câu cho phu nhân về nhà mẹ đẻ thăm nhà rồi." Nha hoàn bên cạnh mặt đầy ý cười trả lời.