Chương 74: Ớt
Chương 74: ỚtChương 74: Ớt
Vốn dĩ Thẩm Bích Thấm còn muốn mua mì om cho người nhà mình ăn thử nhưng đường về nhà cũng mất nửa giờ, sợi mì sẽ dính lại nên nàng đã từ bỏ suy nghĩ đó.
Sau đó hai người họ lại tiêu bảy văn tiền mua một cân muối, lúc đi đến quây bán thịt heo Thẩm Bích Thấm quyết định mua thịt về bồi bổ sức khỏe cho mọi người trong nhà mình.
"Đại thúc, thịt này bán thế nào?" Thẩm Bích Thấm hỏi đại thúc bán thịt heo.
"Một cân xương sườn mười văn tiền, thịt nạc mười hai văn, mỡ mười sáu văn, thịt ba chỉ mười tám văn.
Nghe báo giá cả, Thẩm Bích Thấm nhẩm tính, trừ bỏ những món đồ đã mua thì trên người nàng còn lại bảy mươi ba văn tiền nên vẫn có thể mua được mấy cân thịt.
"Vậy cháu muốn mua một cân mỡ và một cân thịt nạc." Ngẫm nghĩ được một lát Thẩm Bích Thấm mới quyết định.
"Xet... xẹt..."
Động tác cắt thịt của đại thúc vô cùng lưu loát, sau đó dùng lưỡi câu móc thịt lên cân, đại thúc xách đòn cân lại gần cho Thẩm Bích Thấm nhìn kỹ.
Thẩm Bích Thấm vừa nhìn thấy đã muốn quỳ xuống bái phục. Đại thúc này thật sự vô cùng tài giỏi, chỉ một đường dao mà chuẩn vô cùng, vừa đủ số cân.
"Ừm"
Thẩm Bích Thấm khẽ gật đầu, nàng thoáng nhìn sang phần xương và nội tạng heo trên quầy, thế là nàng mang theo tâm lý ăn may hỏi thử: "Đại thúc, những thứ này bán thế nào?”
"Xương lớn thì ba văn, nội tạng thì sáu văn một cân." Đại thúc lại dùng rơm cột thịt lại một cách thoăn thoắt, nhấc đầu nói.
Sau khi nghe thấy đại thúc nói Thẩm Bích Thấm cũng nghe thấy tiếng lòng mình vỡ tan nát. Được rồi, quả nhiên là nàng đã nghĩ nhiều, ở nơi này xương lớn và nội tạng đều phải trả tiền mới mua được.
Sau cùng Thẩm Bích Thấm mua hai cây xương lớn và một quả tim heo, tổng cộng phải bỏ ra ba mươi chín văn tiền.
Nàng vân vê ba mươi tư văn tiền còn sót lại trong túi tiền, trong lòng Thẩm Bích 'Thấm không ngừng cảm thán, nàng thật sự không nỡ bỏ tiền ra, vừa rồi có một trăm đồng nhưng trong nháy mắt đã đi hơn phân nửa.
Bởi vì đồ đạc hơi nhiều nên Thẩm Bích Thấm lại cắn răng mua một cái sọt mất năm văn tiền, nàng thả muối và thịt vào trong, sau đó mới dùng sợi đắp lên trên mà che lại. Làm xong tất cả Thẩm Bích Thấm mới thở phào nhẹ nhõm nhưng không lâu sau đó nàng đã tự giễu chính mình, đã bao lâu rồi nàng không phải vắt hết đầu óc vì cuộc sống thế này? Cũng bởi vì nghèo rớt mồng tơi, nếu có tiền thì một ít đồ đạc này cũng không cần sợ người khác phải chú ý.
Vì đồ đạc trong sọt hơi nặng nên Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn phải cùng xách, mỗi người xách một bên đi về phía đầu trấn, gần đến vị trí đã hẹn với Thẩm Phú.
"Bang bang!"
"Động tác nhanh hơn đi! Đợi lát nữa còn phải đi nhập hàng nữa." Mấy người Thẩm Bích Thấm vừa mới đến đã nghe một tràng thế này.
Chờ đến gần nàng mới biết được hóa ra có người đang ném đồ vật.
Thời này còn chưa có vựa ve chai chuyên chứa mấy thứ bỏ đi, những thứ bỏ đi căn bản có thể vứt ở khắp nơi, trước cửa trấn không hề có một gốc cây nhỏ nào nên đã tạo thành nơi cho mọi người đổ rác.
"Vứt hoa ra đi! Cẩn thận đừng làm hỏng chậu."
Nghe thấy lời này Thẩm Bích Thấm tò mò nhìn sang thử, vừa nhìn đã thấy ngay một nam tử trong trang phục của gia đinh đang dời một gốc cây nhỏ từ trên xe đẩy xuống.
Thẩm Bích Thấm nhìn kỹ cái cây đó, bỗng nhiên hai mắt nàng sáng lên, cả người kích động đến mức phát run lên.
Ớt! Thì ra là quả ớt!
Thẩm Bích Thấm đã biết trong các món ăn của Nam Minh, nguyên liệu thiếu chính là ớt nhưng bây giờ nàng xem như đã hiểu rồi, thì ra thời đại này người ta xem ớt như hoa cỏ để thưởng thức mà không phải dùng để nấu ăn. Nhìn thấy cái cây đây quả ớt trên đó bị lôi ra, Thẩm Bích Thấm tiếc nuối đến sắp khóc lên rồi, nàng chỉ ước gì có thể lập tức lao đến mà ôm cây ớt vào lòng mình, thế nhưng lý trí bảo nàng phải bình tĩnh.