Chương 748: Phản Công
Chương 748: Phản CôngChương 748: Phản Công
Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, mọi người đều không kịp phản ứng thì đại đương gia đã bị Thẩm Bích Thấm chế ngự.
Trong nháy mắt tất cả hải tặc đều ngây ngẩn cả người, bốn phương lạnh ngắt như tờ.
"Ngu ngốc..."
"Xạ kích!"
Thẩm Bích Thấm vốn định dùng cờ trắng làm tín hiệu nhưng kế hoạch có thay đổi, nàng chỉ có thể trực tiếp ra lệnh.
"Âm ầm..."
Từ trong chỗ tối hộ vệ phản ứng cực kỳ nhanh, Thẩm Bích Thấm vừa ra lệnh, tiếng súng vang dội đã vang lên, khoảng cách gần thế này mấy tên đầu lĩnh hải tặc khác cũng chưa kịp phản ứng thì đã bị bắn chết tại chỗ. Máu đỏ tươi tuôn ra không ngừng, trong nháy mắt trên thuyền đều là mùi máu tanh nồng.
Bọn người kia đều trợn trừng hai mắt, chết mà không thể nhắm mắt vì họ đều không ngờ con thuyền Nam Minh yếu đuối nhìn như vô hại, ngay từ đầu đã lựa chọn đầu hàng lại dám phản kháng, hơn nữa còn có vũ khí, súng đạn lớn thế này.
Đây chính là điều bọn chúng bất ngờ.
Còn về tên đại đương gia bị Thẩm Bích Thấm khống chế trên mặt đất đã trợn tròn mắt từ lâu, hắn ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cổ mình mà không dám động đậy chút nào.
Mắt thấy mấy đương gia đều bị giết chết trong thời gian ngắn, bọn hải tặc tâm thường còn lại đều hoảng hồn, không dám đoái hoài đến đại đương gia đang bị Thẩm Bích Thấm khống chế, tất cả đều quay đầu chạy trối chết về thuyền mình.
"Ta... Ta đầu hàng, đừng giết ta! Đừng giết tai"
Nhìn thấy phản ứng của những hải tặc kia, đại đương gia tức giận đến mức mặt mũi đều trắng bệch, sau đó chính hắn cũng sợ hãi cầu xin Thẩm Bích Thấm buông tha.
"Ha..."
Thẩm Bích Thấm lạnh lùng cười một tiếng, sau đó mới nói bằng tiếng Nhật rất lưu loát: "Thật có lỗi, ta làm không được!"
Tiếp theo đó dưới ánh mắt khiếp sợ của đại đương gia, Thẩm Bích Thấm từ từ kéo cò, tụ tiễn bị bắn ra.
"Cô nương, làm gì tiếp theo?
Nhìn thoáng qua đại đương gia chết không nhắm mắt, Lưu Trường Phúc lau vết máu dính trên mặt mình, vẻ dữ tợn trên mặt hẳn còn chưa kịp rút đi, đao trong tay vẫn còn máu tươi đang nhỏ xuống. "Cô nương."
Lúc này, những hộ vệ khác cũng tập họp đến cạnh Thẩm Bích Thấm, bảo vệ nàng ở giữa.
"Ta thấy chiếc thuyền chìm không thấp, chỉ sợ hàng hóa trên thuyền cũng không ít."
Rút tụ tiễn trong cổ họng đại đương gia ra, nàng lạnh lùng dùng khăn tay lau sạch sẽ tụ tiễn, cũng không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng ra lệnh: "Nếu bọn họ đã có lòng mang lễ vật lớn như thế đến cửa, đương nhiên chúng ta cũng không cần khách sáo. Truyền lời xuống. Đoạt thuyền!"
"Vâng!"
Nghe vậy trên mặt Lưu Trường Phúc và các hộ vệ khác lập tức hiện vẻ hưng phấn, khát máu, cùng lớn tiếng hô "vâng" rồi dẫn theo một đám thuyền viên nhảy lên thuyền hải tặc. Thẩm Bích Thấm có năm chiếc thuyên, mỗi thuyền có ít nhất mười ba thuyền viên, cộng thêm hộ vệ, tổng cộng có gần một trăm người, mà đối phương chỉ có năm mươi, sáu mươi người, trước đó vì ngại đối phương có đại bác nên mới lựa chọn đầu hàng, bây giờ cũng chẳng còn sợ gì.
Một đám người trèo qua, ban đầu chính là bắn một phát súng đe dọa, tiếng súng đạn sắc bén khiến đối phương sợ vỡ mật, mất hết ý chí chiến đấu.
Tiếp theo đó chính là đơn phương đồ sát, có kẻ có ý đồ nhảy khỏi thuyền thoát thân nhưng Thẩm Bích Thấm giương cung bắn chết ngay tại chỗ.
Máu chảy lan trong biển rộng, dần dần xung quanh bị nhiễm máu đỏ tươi. Sau một trận đồ sát, tất cả hải tặc đã bị giết chết, boong tàu chất đầy thi thể máu thịt be bét, có thể thấy được mọi người căm hận giặc Oa đến thấu xương.
Chờ cho bên này đã giải quyết xong tất cả, Thẩm Bích Thấm và mấy người Lý Ngôn Sanh mới cùng nhau đi đến.
"Cô nương."
Thấy Thẩm Bích Thấm đi đến, tất cả mọi người đều phấn khởi hành lễ với nàng.
"Ừm."
Thẩm Bích Thấm khẽ mở miệng nói: "Kiểm tra toàn bộ thuyền, một khi phát hiện cá lọt lưới thì giết ngay lập tức, những người khác chỉnh lý lại thuyền, vứt tất cả thi thể xuống biển."