Chương 750: Từ Hải
Chương 750: Từ HảiChương 750: Từ Hải
Triêu đình Nam Minh chống giặc Oa nên thiết lập một bộ phận chuyên môn phụ trách xử lý vấn đề phòng bị ở duyên hải và các vùng ven biển. Phó sứ chuyên tuần tra đường biển gọi tắt là phó sứ hải đạo phụ trách các chức năng thương mại, ngoại giao và một số công việc khác ở Quảng Đông, Phúc Kiến, đó còn là trưởng quan hải phòng cấp tỉnh có nhiêu chức quyền quan trọng.
Theo dự tính ban đầu cơ cấu này dùng cho hải phòng nhưng lại có không ít quan viên kiếm lời từ trung gian đút túi riêng mà không tiếc cấu kết với hải tặc, lợi dụng chức quyền lấy được món lợi kếch xù.
"Lại là Diêm đảng(*)."
() Diêm đảng: Bè phái của Diêm Tùng. Nhìn thấy lá cờ quan viên, Thẩm Bích 'Thấm không khỏi nhíu mày.
Nàng và Diêm đảng dường như có một mối nghiệt duyên không thể diễn tả bằng lời, với hai mươi vạn hàng hóa ở đây, chỉ sợ lần này bọn chúng thua thảm rồi.
"Cô nương, bên này còn có người lẩn trốn." Nhưng vào lúc này một hộ vệ đã đẩy một người lên.
Mấy người họ nhìn lại thấy đó là một người Nam Minh đi từ đường hầm ra, trên người mặc một bộ áo dài thẳng, khí chất nho nhã, hiển nhiên đây là một người đọc sách. Chỉ là nhìn cách ăn mặc sạch sẽ, tóc không dơ bẩn, vừa nhìn đã biết đây là một nhân vật cao quý trên thuyền.
"Không phải nói tìm được ai lẩn trốn phải giết ngay sao, dẫn ra đây làm gì?" Nhìn thấy đây là tên hán gian phản quốc cúi đầu trước kẻ thù, Thẩm Bích Thấm không khỏi nhíu mày, không vui nói. "Tiểu thư, bà cô, cầu xin ngài đừng giết tại hạ... Tiểu nhân có tin tình báo, tiểu nhân có tin tình báo, hi vọng tiểu thư giữ lại một mạng." Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời văn sĩ trung niên kia đã sợ hãi quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha mạng.
Thấy dáng vẻ này của hắn ta, Trần Chấn Long không khỏi nhíu mày. Là một người đọc sách nhưng lại không có khí phách như thế, quả thực làm nhục người tri thức.
"Người này tự xưng mình là tâm phúc của chất tử Diêm Tùng." Hộ vệ kia cung kính trả lời.
"Ồ? Tâm phúc?"
Nghe vậy Thẩm Bích Thấm mới cảm thấy hứng thú nhìn về phía văn sĩ trung niên kia, nàng thờ ơ hỏi: "Ngươi nói xem, có tin tình báo gì?"
"Phó sứ hải đạo của Phúc... Phúc Kiến Diêm Kỳ chính là... Điệt tử của Diêm Tùng, hẳn cấu kết với Từ Hải đầu lĩnh giặc Oa đã đánh cướp rất nhiều thương thuyền trên biển, còn tự mình đến nước Oa tiến hành mậu dịch."
Văn sĩ trung niên kia xoa mồ hôi lạnh trên trán mình, hắn ta cẩn thận nói: "Tiểu nhân có thư từ qua lại giữa bọn hắn, chỉ là... Nếu tiểu thư đồng ý không giết tiểu nhân, tiểu nhân sẽ dâng số thư này lên."
"Từ Hải?" Nghe cái tên này biểu cảm trên mặt Thẩm Bích Thấm không khỏi mờ mịt.
"Cô nương, Từ Hải này chính là một thế lực hải tặc mới xuất hiện gần đây, bên dưới có gần vạn người, bọn chúng tung hoành khắp hải vực Đông Nam, thực lực cực kỳ đáng sợ." Lưu Trường Phúc mở miệng giải thích cho Thẩm Bích Thấm, sắc mặt hắn cũng trở nên nặng nề.
"Nếu Từ Hải kia đã ghê gớm như vậy, vì sao lần này chỉ có một chiếc thuyên này ra biển?" Nghe thấy Từ Hải là một nhân vật đáng sợ, Thẩm Bích Thấm cũng e ngại.
"Lần này bởi vì tất cả hải tặc chủ lực của Từ Hải đều tiến về Sơn Đông và Chiết Giang cướp bóc, cộng thêm đây là hàng lậu của đại nhân nhà chúng ta... Của Diêm Kỷ và một số đại nhân khác nên Từ Hải phái một đội hải tặc dưới tay hắn đi hỗ trợ."
Nói đến đây văn sĩ trung niên kia vô cùng rầu rĩ: "Vốn dĩ chỉ cần dựa vào trang bị trên thuyền này thì cho dù có gặp phải đội ngũ nào mạnh hơn cũng có thể ứng phó được nhưng không ngờ kết quả lại thế này."
Thật ra những hải tặc bị thua thế này đúng là hơi oan, vì bình thường hải tặc đều có tính khát máu mà người bình thường thường mang tâm lý tham sống sợ chết, vì vậy theo thông thường mà nói nếu gặp phải hải tặc, song phương lập tức nã pháo, sống mái một phen, chờ cho đến khi đối phương không còn sức lực nữa sẽ đến cướp hàng hóa, nếu gặp phải thương nhân phổ thông, đối phương chắc chắn sẽ ngoan ngoãn để hải tặc cướp đồ đi.