Chương 769: Thật Giống
Chương 769: Thật GiốngChương 769: Thật Giống
Nghe vậy Mâu đại nhân đã rất sững sờ, sau đó ông ấy đã võ tay cười lên ha ha: "Nếu mọi người đều có suy nghĩ như ngươi, Nam Minh chúng ta lo gì không có ngày yên ổn, hưng thịnh. Ngươi có thể nói ra những lời này, bản quan lại càng có lòng tin trong chuyền lần này hơn.
"Đại nhân quá khen!”
Nghe vậy Thẩm Thủ Nghĩa cảm thấy vô cùng xấu hổ, bởi vì trước đó ông ấy đã vô tình nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói những lời này, cảm thấy rất hay nên lấy ra dùng nhưng không ngờ lại được thượng quan khen ngợi khiến ông ấy chột dạ.
"Được rồi, ngươi mau dẫn bản quan đi xem dong riềng kia đi!" Thái độ của Mâu đại nhân ôn hòa hơn, ông ấy nhìn Thẩm Thủ Nghĩa nói. "Vâng. Đại nhân, mời bên này!" Lúc này Thẩm Thủ Nghĩa hơi ngẩng đầu lên, muốn dẫn đường cho cho Mâu đại nhân.
"Chờ đã! Ngươi ngẩng đầu lên!"
"Vâng."
Nghe thấy giọng nói của Mâu Bân rất nghiêm túc, trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa trở nên nặng nề, dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng ông ấy vẫn ngẩng đầu lên.
"Đại nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì?' Thấy sắc mặt Mâu đại nhân rất khác thường, Quý tri phủ cũng giật mình, ông ta lo lắng hỏi.
Dù sao chuyện dong riêng này do ông †a báo cáo lên, nếu xảy ra chuyện gì ông ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
"Giống! Quả nhiên rất giống!"
Mâu đại nhân không trả lời Quý tri phủ mà nhìn Thẩm Thủ Nghĩa tỉ mỉ hơn, ông ấy nhíu mày, chậm rãi mở miệng nói: "Quý đại nhân, lẽ nào ngươi không cảm thấy hẳn rất quen mặt sao?"
"Mâu đại nhân cũng cho rằng như vậy?"
Nghe Mâu đại nhân nói, lúc này Quý tri phủ cũng rất ngạc nhiên, vì ban đầu ông ta còn cho là ảo giác, lúc này ông ta gật đầu nói: "Hạ quan cũng cảm thấy hắn quen mặt nhưng không nhớ nổi đã gặp hắn ở đâu."
"Ngươi rời kinh sớm, cộng thêm người kia vẫn đóng giữ ở biên cương nên mới ít gặp, nhớ không ra cũng là chuyện bình thường."
Mâu đại nhân khế lắc đầu nói: "Đường nét trên mặt hắn có nét tương tự Thường lão tướng quân của Trịnh Quốc công."
"Đúng vậy, đúng vậy! Nghe ngài nói thế này hạ quan cũng nghĩ đến! Đúng là rất giống, có đến bảy tám phần giống Thường lão tướng quân." Lúc này gương mặt Quý tri phủ nhìn Thẩm Thủ Nghĩa tràn đầy sợ hãi, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Mâu đại nhân như đang thăm dò: "Lẽ nào ngài cho rằng hắn là..."
Quý tri phủ cũng âm thầm cảm thấy rất đúng. Hai người họ giống nhau như vậy, nếu nói không có mối quan hệ với Thường lão tướng quân cũng không ai tin, ông ta vẫn một mực cảm thấy một nhà Thẩm Thủ Nghĩa hoàn toàn khác những gia đình nông hộ bình thường, lẽ nào Thẩm Thủ Nghĩa này thật sự là con riêng bên ngoài của Thường lão tướng quân.
Chỉ là Thường lão tướng quân dường như không phải người như thế, không giống lời đồn.
'Ừm'
Với suy đoán của Quý tri phủ, Mâu đại nhân chỉ nhíu mày, trong mắt ông ấy che giấu điều suy nghĩ sâu xa nào đó.
Nhìn thấy phản ứng của hai người họ, trong lòng Thẩm Bích Thấm càng sốt ruột hơn, dường như Mâu đại nhân này này biết được điều gì đó về thân thế của Thẩm Thủ Nghĩa.
"Ông chủ Thẩm, không biết ngươi..."
"Đại nhân, hạ quan đến trễ, mong ngài thứ tội."
Quý tri phủ đang định hỏi tiếp thì tri huyện có trách nhiệm triệu tập các quan viên khác đã dẫn theo một nhóm người đến đây.
Nhìn thấy mọi người đến, Quý tri phủ và Mâu đại nhân đã ngừng đề tài này lại, họ không hỏi tiếp nữa.
Cho dù Thẩm Thủ Nghĩa có thân phận thế nào thì trước khi chưa được xác định rõ ràng, vẫn không nên để chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, hơn nữa chuyện quan trọng nhất lúc này chính là tình hình thu nhập dong riềng. "Ông chủ Thẩm, đợi lát nữa chúng ta lại tiếp tục nói vê chuyện của ngươi."
Mâu đại nhân ôn hòa nói với Thẩm Thủ Nghĩa, ông ấy vuốt cằm rồi dẫn theo một đám quan viên bước vào trang viên.
"Đại nhân, tất cả ở đây đều là dong riềng, ngài có thể quyết định thu hoạch một mẫu nào đó." Quý tri phủ cung kính nói.
Để Mâu đại nhân lựa chọn cũng vì muốn tránh cho bất kỳ ai muốn tạo tình hình giả, dù sao ở nơi này có hơn ngàn mẫu dong riềng, Thẩm gia không thể nào làm giả được tất cả nên nếu dùng cách lựa chọn ngẫu nhiên này càng làm người ta tin phục hơn.
'Ừm'
Mâu đại nhân dẫn các quan viên đi lượn một vòng nhỏ, sau đó mới chỉ ngón tay: "Một mẫu này đi!"
"Vâng."