Chương 777: Nay Đã Khác Xưa
Chương 777: Nay Đã Khác XưaChương 777: Nay Đã Khác Xưa
Kiến Lạc đế phủ tay mình lên bàn tay đang nâng mặt y, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được nữa mà rơi xuống, y vừa nghẹn ngào vừa lắc đầu không ngừng.
Kiến Lạc đế sinh vào ngày tuyết đầu mùa nên nhũ danh của y là Đông Lâm.
"A Lâm, tóc của chàng..."
Nhìn Kiến Lạc đế trước mắt mình, trong mắt hoàng hậu hiện ra vẻ sợ hãi và mờ mịt, bà ấy đã tự phong bế chính mình suốt ba mươi mấy năm, tất cả những thay đổi bên ngoài đều không lọt vào mắt bà ấy.
"Nguyên Nhi, đảo mắt đã ba mươi sáu năm rồi, cuối cùng ta cũng đợi được nàng tỉnh lại."
Kiến Lạc đế vô cùng mừng rỡ nắm tay hoàng hậu, y vui đến phát khóc: "Bây giờ ta đã là hoàng đế, nàng đã là hoàng hậu, tuổi tác của ta cũng qua sáu mươi rồi, tóc làm sao không bạc?"
"Xin lỗi..."
Nghe Kiến Lạc đế nói, hoàng hậu sững sờ nhưng nhiều hơn trên mặt bà ấy là Sự áy náy.
Đã qua nhiều năm nay, bà ấy vẫn một mực đắm chìm trong thế giới của riêng mình, trốn tránh tất cả đau thương nhưng lại quên mất có một người cũng đau khổ như bà ấy, cũng cần sưởi ấm và an ủi như bà ấy.
"Giữa ta và nàng sao phải nói lời này? Nàng có thể hồi phục lại chính là lễ vật tốt nhất trời xanh đã ban cho ta." Kiến Lạc đế nói, y nhẹ nhàng ôm hoàng hậu vào lòng mình.
Trên đời này, y chỉ có vẻn vẹn mấy điều vui thích thật sự, tất cả đều do nữ tử này đã mang đến cho y, cho dù ba mươi sáu năm trước hay ba mươi sáu năm sau. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà khiến người ta vô cùng yên tâm, hoàng hậu vùi đầu mình vào ngực Kiến Lạc đế sâu hơn. Thời gian đã đi qua mấy chục năm, lồng ngực của người này vẫn ấm áp khiến bà ấy yên lòng như trước.
Lắng lặng tựa vào ngực hoàng đế rất lâu, lúc này hoàng hậu mới chợt nhớ đến khóa trường mệnh trong tay mình, bà ấy ngẩng đầu kích động nhìn Kiến Lạc đế hỏi: "Đúng rồi, A Lâm... Hoàng thượng, đã tìm ra Vinh Nhi của chúng ta?"
"Nguyên Nhi, lúc không có người ngoài nàng hãy gọi ta như trước đây, gọi A Lâm là được rồi." Kiến Lạc đế ngồi xuống cạnh hoàng hậu, vẻ mặt dịu dàng nói.
"Ừm" Kiến Lạc đế nhìn bà ấy thâm tình như vậy, hoàng hậu cảm thấy trên mặt mình như nóng lên nên vội vã cúi đầu xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của hoàng hậu, trong lòng Kiến Lạc đế rất vui vẻ nhưng sau đó lại cảm nhận một nỗi mất mát không nói nên lời. Hoàng hậu vẫn xinh đẹp, trẻ trung như năm ấy, mà y lại dân già đi.
Nhìn hoàng hậu vẫn phong nhã tài hoa như trước, Kiến Lạc đế cảm thấy ngại ngùng.
"A Lâm, Vinh Nhi của chúng ta thật sự còn sống?"
Không biết đến suy nghĩ trong lòng của Kiến Lạc đế, hoàng hậu chỉ chú ý đến nhi tử, điều này có thể nói đã trở thành chấp niệm cả đời bà ấy rồi.
"Đây chính là tin tức Tử Ẩn mang về, hắn nói đứa bé kia giống đại ca nàng đến bảy tám phần, ta thấy có lẽ không sai." Gạt bỏ tạp niệm trong lòng mình, Kiến Lạc đế khẽ cười nói.
"Cả đời đại ca chỉ yêu thích một mình đại tẩu, xem ra đây thật sự là Vinh Nhi của chúng ta. A Lâm, chúng ta phải mau chóng đón hẳn trở về. Không biết Vinh Nhi ở bên ngoài... Ở bên ngoài có chịu khổ không?"
Nói đến đây vành mắt của hoàng hậu lại phiếm hồng, bà ấy chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của một mẫu thân, nếu đứa bé kia ở bên ngoài thật sự phải chịu khổ cực gì đó, đến lúc đó hài tử có trách bà ấy không?
"Nguyên Nhi, nàng chưa nắm rõ thế cục trong triều, bây giờ không phải thời điểm tốt để Vinh Nhi của chúng ta trở về." Kiến Lạc đế chậm rãi lắc đầu, sau đó mới nói đại khái tình hình hiện tại cho hoàng hậu nghe mà không giấu diếm điều gì.
"Lại là như vậy?"
Nghe Kiến Lạc đế nói xong, hoàng hậu cũng bình tĩnh lại, bà ấy vốn là một nữ tử thông tuệ, nếu không Kiến Lạc đế đã không yêu bà ấy sâu đậm như vậy.
"Đúng rồi, ta đã gặp nhi tử của A Hoa, hẳn tên Mộ Dung Húc, năm nay mười chín tuổi, là một nhân tài, bê ngoài của hắn hoàn toàn kế thừa tất cả ưu điểm của A Hoa và Phùng thị, hơn nữa còn văn võ song toàn, chính là một người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú.
Nói đến đây trên gương mặt y tràn ngập vui mừng.