Chương 79: Bó Xương
Chương 79: Bó XươngChương 79: Bó Xương
Cơn đau đớn khiến Thẩm Bích Thấm hít một ngụm khí lạnh nhưng nàng vẫn không rên lên một tiếng.
"Không được đánh tứ muội, các người xấu xa, dừng tay!" Thấy Thẩm Bích Thấm bị đánh, Thẩm Kỳ Viễn lấy lại tỉnh thần vội chạy đến kéo cánh tay Thẩm lão thái.
"Tiểu tiện chủng ngươi phản rồi, buông lão nương rail"
"Râm!"
"AI"
Sau một tiếng va chạm là tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Kỳ Viễn.
Thẩm Bích Thấm quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Kỳ Viễn máu me đầy mặt nằm trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ đau đớn ôm lấy tay trái của mình. Cảnh tượng này khiến Thẩm Bích Thấm đỏ ngầu cả hai mắt, nàng cúi đầu cần mạnh vào tay Thẩm Lý thị.
"Ap"
Thẩm Bích Thấm cắn không hề nể nang, Thẩm Lý thị đau đớn hô lên, bà ta thả lỏng tay, Thẩm Bích Thấm lập tức thoát được kiềm chế của bà ta.
"Tam ca, huynh làm sao vậy?" Chạy đến gần Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Bích Thấm lo lắng hỏi.
"Hừ, giả vờ như thật! Chẳng qua chỉ là một cái vung tay thì thế nào. Vợ lão đại, đem hết đồ đi, chúng ta về!"
Thấy Thẩm Kỳ Viễn đã bị thương nhưng Thẩm lão thái vẫn lạnh lùng, thờ ơ, bà ta hừ một tiếng rồi ôm đồ cùng với Thẩm Lý thị đi về.
"Tam ca, có phải tay huynh bị thương không?" Lúc này Thẩm Bích Thấm đã không còn tinh thần để ý đến hai người Thẩm lão thái, nàng nhìn thấy cánh tay trái của Thẩm Kỳ Viễn vặn vẹo một cách kỳ lạ thì trong lòng không ngừng run lên.
"Ừm." Nghe Thẩm Bích Thấm hỏi, Thẩm Kỳ Viễn khẽ gật đầu, trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, đau đến mức không nói nên lời.
"Phụ thân và nương đều chưa về, muội lập tức chạy đến nhà trưởng thôn mượn xe ngựa. Tam ca, huynh chờ một chút!"
Thẩm Bích Thấm dứt lời đã vội vã chạy đến nhà trưởng thôn, nhìn Thẩm Kỳ Viễn giống như đã bị gãy xương, nếu xương cốt bị chấn thương mà không được chữa trị kịp thời sẽ rất dễ để lại di chứng sau này.
Nghe Thẩm Kỳ Viễn xảy ra chuyện, trưởng thôn không nói hai lời đã lập tức đánh xe đưa Thẩm Kỳ Viễn đến y quán trên trấn.
"Trân đại phu, ca ca cháu thế nào rồi?" Đợi Trần đại phu kiểm tra xong, Thẩm Bích Thấm căng thẳng hỏi.
"Ác độc mà, là người nào đã ra tay ác độc như vậy? Vết thương trên mặt vẫn còn đỡ nhưng cánh tay trái này đã bị gãy xương rồi, tuy có thể nối lại nhưng vị trí gấy quá gần cổ tay nên không dễ cố định lại, cho dù có chửa trị tốt đi chăng nữa chỉ sợ sẽ để lại di chứng về sau." Trần đại phu thở dài nói.
"Di chứng về sau? Trần đại phu, lời này có ý gì?' Nghe đến đó sắc mặt của Thẩm Bích Thấm cũng tái đi.
"Chính là nói chỉ sợ sau này tay trái của đứa nhỏ này sẽ không còn linh hoạt nữa." Trên mặt Trần đại phu cũng lộ vẻ thương xót.
Thật ra ông ấy vẫn chưa nói hết, bởi vì không có cách cố định xương cho tốt nên vết thương này căn bản rất khó mà hồi phục lại như cũ, chớ đừng nói vết thương này lại gần cổ tay nên tỷ lệ hồi phục lại càng thấp hơn.
Bị chấn thương ở tay thì cánh tay này căn bản đã bị xem như phế bỏ.
"Không phải như vậy! Không thể! Chờ đã! Trần đại phu, người nói khó mà cố định nghĩa là gì?"
Thẩm Bích Thấm cũng không phải một đứa bé mới chín tuổi nên đương nhiên nàng hiểu rõ lời Trần đại phu nói. Thẩm Kỳ Viễn rất thông minh, trong tương lai tiền đồ vô lượng, nàng không thể để tay của Thẩm Kỳ Viễn cứ như vậy mà bị phế đi.
"Xương bị chấn thương đều đã dùng thanh nẹp cố định lại, nếu ở những vị trí khác còn có thể dùng cách này nhưng ở vị trí quan trọng này quả thật là... Ôi."
Trần đại phu lại thở dài một hơi. Đây là chỗ khó khăn của kỹ thuật này mà y thuật cũng không thể bù đắp vào, ông ấy thật sự không có cách nào.
"Thanh nẹp cố định? Thanh nẹp không được, vậy có thể dùng thạch cao." Thẩm Bích Thấm vội vàng nói.
"Thạch cao? Thạch cao chữa được xương bị tổn thương sao?" Trần đại phu mờ mịt hỏi.