Chương 813: Là Kẻ Nào?
Chương 813: Là Kẻ Nào?Chương 813: Là Kẻ Nào?
Lâm Hào gật đầu, nói tiếp: "Ngay cả hỏa dược được lắp, cũng đã được định chế riêng, bên trong mỗi một ống giấy này đều đã có một định lượng hỏa dược và đạn nhất định, lúc sử dụng cũng rất nhanh, còn cái bao da này là băng đạn, dùng để đựng đạn dược, có thể tránh hỏa dược bị ẩm."
"Thì ra là thế!"
"Như vậy không chỉ có thể rút ngắn nhiều thời gian cho đạn dược vào, mà còn có thể tránh lãng phí hỏa dược!"
"Đúng vậy, vậy thì hỏa dược cũng có thể vận chuyển đi một cách tiện lợi hơn."
Mọi người nghe xong trên khuôn mặt đều là sự cảm thán.
"Đúng vậy, bây giờ thiếu phu nhân đang ở xưởng nghiên cứu một loại mới gọi là khóa kéo, nghe nói sau khi nghiên cứu chế tạo được thứ kia thì liền có thể tăng số lượng băng đạn có thể chứa được, thậm chí còn có thể tránh nước mưa thẩm thấu."
Vẻ mặt Lâm Hào kích động nói: "Ngoài ra, loại súng toại phát này có thể tăng uy lực lớn như vậy cũng là vì chúng ta đã tiến hành cải tiến hỏa dược được sử dụng, từ dạng bột phấn cải tiến thành dạng hạt, tất cả đều là chủ ý của thiếu phu nhân hết đó."
"Thiếu phu nhân cũng lợi hại quá đi mất!"
Nghe vậy, tất cả Long ẩn vệ đều mang vẻ mặt kính nể sùng bài, trước đó bọn họ đã cảm thấu vị thiếu phu nhân này khôn đơn giản, nhưng lại không ngờ được thế mà có thể cường hãn đến trình độ như vậy, ngay cả binh khí cũng có thể chế tạo được!
"Phu nhân của Mộ Dung Húc ta, chút chuyện này có gì đáng kinh ngạc chứ."
Thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, Mộ Dung Húc duy trì vẻ mặt bình tĩnh chỉ nói một câu, thái độ khích lệ kia vô cùng tự nhiên, một chút cảm giác khoe khoang cũng không có.
"Khu, đó là tất nhiên, đó là tất nhiên."
Thấy Mộ Dung Húc không chút ngại ngùng nào khích lệ vị hôn thê của mình, phản ứng đầu tiên của mọi người là sửng sốt, sau đó tất cả đều ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt buồn cười gật đầu.
Lời thiếu chủ nói bọn họ không dám phản bác, tuy rằng rất muốn cười, nhưng phải nhịn, mặc dù lời thiếu chủ nói đều là thật.
"Thư của Thấm Nhi ta đã đọc rồi, nếu muội ấy để người đến đây để giúp đỡ huấn luyện tay súng, vậy thì ngày mai ngươi liền đến quên lấy một ít người ra huấn luyện đi."
Duỗi tay xoa xoa bộ giáp Quang Minh hoàn mỹ kia, khóe môi Mộ Dung Húc hơi hơi giơ lên, nói với Lâm Hào một câu, rồi lại nhìn về phía Long ẩn vệ đang dùng cặp mắt chờ mong nhìn hắn: "Những vũ khí này, các ngươi tự mình chọn một bộ đi, còn dư lại bao nhiêu thì trang bị cho các binh lính khác."
"Vâng, đa tạ thiếu chủ!" Thấy rốt cuộc Mộ Dung Húc cũng đã lên tiếng, đám Long ẩn vệ hoan hô một tiếng, sau đó liền bắt đầu lựa chọn binh khí vào áo giáp phù hợp.
Trang treo trên cao, ánh sáng lạnh lẽo, gió đêm xao động từ từ thổi, thổi lên một mảnh huyết tinh nông đậm.
"Cô nương, vẫn là tử sĩ như cũ, kẻ thù, đã bị tiêu diệt toàn bộ."
Trong phủ bá tước, Lưu Trường Phúc và một chúng gia đỉnh cả người như tắm máu, trên vũ khí vẫn còn vết máu chưa khô, trên mặt vẫn còn vài phần dữ tợn.
"Đem những thi thể này xử lý đi, đừng lưu lại một dấu vết nào." Lướt nhìn huyết tỉnh đầy đất, khuôn mặt Thẩm Bích Thấm đạm nhiên hạ mệnh lệnh.
"Vâng."
Mọi người đều cung kính tuân theo, liền phân công công việc bắt đầu quét tước bãi chiến trường.
Duỗi tay nhận lấy khăn mà Phong Ngâm đưa qua, lau mồ hôi trên trán, Thẩm Bích Thấm mới chậm rãi ngẩng đầu, nguyệt lạc tây trầm, thiên tướng tảng sáng.
Đã sau ba tháng sau khi đợt ám sát đầu tiên, lần này đã là đợt ám sát thứ ba rồi, hơn nữa đám sát thủ càng ngày càng mạnh mẽ, số lượng càng ngày lại càng nhiều.
Lông mi nâng lên, trong mắt nàng đã thấm hàn nguyệt, lãnh băng như sương.
Đối phương, đến tột cùng là kẻ nào!
Sau núi Thẩm Gia thôn, Phùng trạch.
"Đã trở lại rồi à, tình huống thế nào?” Phùng lão một tay cầm kính lúp, sắc mặt nghiêm chỉnh bình tĩnh nhìn quyển sách trên bàn.