Chương 838: Hoang Tàn
Chương 838: Hoang TànChương 838: Hoang Tàn
Thẩm Bích Thấm đang cứu tế những nạn nhân sau cuộc thảm họa, thì Quan Tử thở hổn hển chạy lên báo cáo: "Nhưng mà sức nước quá mạnh, chuyến lương thực tiếp theo e rằng phải đợi rất lâu mới có thể đến được."
"Không sao, có số lương thực mới đến này, có lẽ có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa."
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Bích 'Thấm mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, sau đó hỏi: "Tình hình cứu viện nạn dân thế nào rồi, chẳng lẽ đã cứu được hết rồi?"
"Gần như vậy ạ."
Khuôn mặt của Quang Tử buồn bã gật đầu nói: "Có thể cứu được chúng ta đều cứu lên rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người bị mất mạng. "Ngươi có biết tình hình cụ thể bây giờ ở trong thành như thế nào rồi không?” Thẩm Bích Thấm cau mày hỏi.
"Tình hình rất tệ, trước mắt tin tức bên phía huyện Nam Tĩnh đã bị cắt đứt, về phần trong huyện thành, cả thành đều bị nhấn chìm trong nước lũ, ngay cả những nơi có địa hình cao cũng không may mắn thoát được, hơn nữa hàng nghìn ngôi nhà dân bị sập, các trụ sở của quận huyện cũng bị nước lũ cuốn trôi."
Vẻ mặt Quang Tử buồn bã nói: "Sau trận lúc lần này, e rằng rất nhiều người dân đều không có nhà để về."
Nghe được tin tức này, ngay cả Thẩm Bích Thấm cũng không khỏi âm thầm giật mình, nghe cả huyện nha phủ nha đều bị đổ, vậy thì có thể tưởng tượng ra những gì sẽ xảy đến với các nơi khác, hơn nữa nghe cả tình huống ở quận thành cũng nghiêm trọng như vậy, vậy thì huyện Nam Tĩnh bên kia e là...
Công tác tìm kiếm và cứu sống nạn dân được tiến hành mãi đến chiều hôm đó mới hoàn toàn dừng lại, mà lúc này nước lũ cũng dần dần rút đi, nhưng phải đến ngày hai mươi tư mới rút hết nước, cuối cùng hồng thủy tàn phá quận thành bốn ngày đã chịu rút xuống.
Chỉ là hồng thủy đã rút đi nhưng để lại quanh đó là một cảnh tượng như ngày tận thế.
Nhà dân đều bị đổ sập, tường đổ, cột nhà cửa sổ ngã trái ngã phải, đống đổ nát hoang tàn khắp mặt đất, còn có thi thể không hoàn chỉnh của gia cầm, gia súc bị chôn một nửa trong đống đổ nát, cũng có cả... Bách tính.
Thấy cảnh tượng khốc liệt thế này, dân chúng mới vừa vui vẻ vì hồng thủy rút đi thì lúc này niềm vui đó đã không còn lại gì nữa, cơn khủng hoảng và sự tuyệt vọng đã tràn ngập trong lòng họ.
Trong phút chốc, cả một tòa thành đồng loạt là tiếng gào khóc chấn động trời xanh.
"Phụ thân, người tỉnh lại!"
"Tướng công, sao ông nhẫn tâm bỏ lại †a và Tiểu Mao, bảo cô nhi quả phụ chúng ta sống thế nào đây!"
"Hu hụ, tiểu đệ, tiểu đệ."
Những bách tính tìm về đến nhà mình, trong lòng vừa mới cảm thấy may mắn thì giờ phút này đều rơi vào tuyệt vọng, khóc đến mức đứt hết ruột gan.
"Thật sự... Quá thảm..."
Nhìn cảnh tượng hoang tàn bốn phía, vành mắt Quý tri phủ cũng đỏ lên, đây đều là bách tính dưới sự quản lý của ông ta, người đang sống sờ sờ như thế đột nhiên không còn nữa.
“Đại nhân, bây giờ không phải lúc đau lòng!"
Tất cả mọi người đều chìm trong cảm giác đau khổ, bi thương thì trong đầu Thẩm Bích Thấm lại vô cùng tỉnh táo, nàng bước đến nói với Quý tri phủ: "Nhiều người gặp nạn như vậy, để phòng ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn, việc cấp bách nhất bây giờ chính là mau chóng xử lý, thiêu hủy tất cả thi thể mới được."
"Đúng vậy, dịch bệnh!"
Quý tri phủ lập tức hiểu được ý của Thẩm Bích Thấm, sắc mặt ông ta thay đổi, vội vàng ra lệnh cho nha dịch: "Nhanh! Thông báo cho tất cả mọi người trong nội thành cùng hành động, phải chuyển tất cả thi thể ra ngoài thành và tiêu hủy ngay lập tức. Còn nữa, phải lập tức cách ly tất cả bách tính còn sống sót!"
Mỗi lần thiên tai qua đi, tiếp theo đó chính là dịch bệnh mà khiến người ta nghe thấy đều tái mặt hoảng sợ. Ở thời đại này, ôn dịch chẳng khắc gì một căn bệnh không chữa được, chỉ cần có ôn dịch bùng phát, toàn bộ bách tính trong thành trì xem như xong!
"Vâng!" Những nha dịch kia cũng lập tức nghĩ đến trọng điểm, tất cả đều nghiêm †úc gật đầu và triển khai hành động.
Mặc dù rất nhiều người không đồng ý để thân nhân của mình bị thiêu hủy nhưng mấy người Thẩm Bích Thấm và Thẩm Thủ Nghĩa phải ra mặt thuyết phục, cuối cùng họ đành phải khóc lóc mà đồng ý.