Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 846 - Chương 847: Vẫn Như Thế

Chương 847: Vẫn Như Thế Chương 847: Vẫn Như ThếChương 847: Vẫn Như Thế

Đã tìm được nơi phát ra bệnh dịch, hóa ra vì thôn dân kia thật sự quá đói, không chịu được nữa mà ăn một con gà chết trong nước lũ, cuối cùng mới dẫn đến bệnh dịch, người nhà của người chết kia cũng cùng ăn thịt gà đó mà toàn bộ đều không may mắn thoát khỏi.

Hiểu rõ tình hình trước mắt, Lý Ngôn Sanh lập tức kê thuốc dự phòng cho thôn dân, ngoài ra hắn còn dặn dò mọi người phải giữ gìn nơi ở sạch sẽ, thoáng gió, quan trọng nhất là không được uống nước lã, tuyệt đối không được ăn những xác chết của gia súc đã chết chìm kia.

Bây giờ ôn dịch đã bùng phát, đương nhiên mọi người không dám cãi lời, Lý Ngôn Sanh là đại phu duy nhất chịu vào thôn giúp đỡ nên các thôn dân đều tôn kính và cảm kích hẳn, dưới sự trợ giúp của xã trưởng và thôn trưởng tất cả mọi người đều cực kỳ nghe lời.

Bố trí cho thôn dân làm tất cả biện pháp phòng ngừa xong, Lý Ngôn Sanh ôm theo hòm thuốc của mình bước vào trung tâm dịch bệnh và bắt đầu tiến hành chẩn trị cho người bệnh.

Dịch bệnh cũng có nhiều chủng loại, phân thành dịch lạnh, dịch nóng, dịch khô và dịch ẩm ướt nên phải tiến hành chẩn trị kỹ lưỡng cho bệnh nhân, chỉ có hốt thuốc đúng bệnh mới có thể trị được dịch bệnh, nếu không chỉ có tác dụng ngược lại.

Lúc Lý Ngôn Sanh nghiên cứu chế tạo thuốc, Thẩm Bích Thấm chỉ huy người trong nhà mình cấp tốc tạo ra khẩu trang, đồng thời còn đến quận thành kêu gọi các thợ may cùng nhau hỗ trợ, đương nhiên đều sẽ trả thù lao cho họ.

Bây giờ các nạn dân này không có gì cả, vừa nghe thấy có trả thù lao thì đều giành phân làm, vì vậy chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà đợt khẩu trang đầu tiên đã làm ra và đưa đến Sơn Ngưỡng.

Sau khi nhận được khẩu trang, chuyện đầu tiên Lý Ngôn Sanh làm chính là chỉ huy thôn dân đi dò xét khắp thôn xóm, nếu phát hiện có thi thể động vật phải lập tức xử lý sạch sẽ, phải tiêu độc để ngăn chặn được sự lây lan của dịch bệnh.

Mà các thôn dân biết được tác dụng của khẩu trang, đặc biệt khi biết được Lý Ngôn Sanh là đại y phụ trách cho y quan của Thẩm gia thì không ngừng cảm kích Thẩm gia, họ cuống quít dập đầu bái lạy, hô †o Trung Nghĩa bá là người lương thiện, là bồ tát sống.

Tháng mười hai Kiến Lạc năm ba mươi sáu, Chiết Giang, Sầm Cảng. Còn ba ngày nữa là đến kỳ hạn một tháng khắc chế kẻ địch.

"Tổng binh đại nhân, chỉ còn lại ba ngày là đến kỳ hạn một tháng, đến cùng thì tình hình Mộ Dung tướng quân bên kia thế nào rồi?"

Trong trướng, một đám võ tướng đều lo lắng, trên mặt hiện đầy vẻ âu lo, nhìn Quý Hiên Dật.

Dù nói Mộ Dung Húc đã hạ quân lệnh trạng trong vòng một tháng nhưng thế này cũng quá lâu rồi, bây giờ chỉ còn lại ba ngày, nếu không có được kết quả tất cả bọn hắn đều biến thành tù binh cả,

"Tình hình Mộ Dung tướng quân bên kia thế nào rồi?"

Thật ra Quý Hiên Dật cũng rất sốt ruột nhưng hắn ta là chủ tướng, có sốt ruột hơn cũng không được biểu hiện ra ngoài, nếu không sẽ rất dễ khiến lòng quân bất ổn.

"Hồi... Bẩm đại nhân. Mộ Dung tướng quân bên kia vẫn giống như thường ngày." Binh lính trả lời kia cũng rất bất đắc dĩ. Thật ra hắn không biết Mộ Dung Húc tính toán cái gì, chỉ là nhìn thấy đấu pháp của Mộ Dung Húc trong lòng hẳn cũng rất bồn chồn vì đấu pháp này thật sự quá mất mặt, thật sự rất yếu, bọn hắn đứng bên ngoài quan sát mà sốt ruột đến mức muốn vác thương ra trận hỗ trợ ngay.

Thế nhưng Mộ Dung tướng quân lại giống như không có việc gì, hắn vẫn giống như thế, mỗi ngày đều không hoang mang, cứ như vậy lập đi lập lại, mỗi một binh lính đều được thay phiên ra trận nhưng quân số vấn ít ỏi như vậy, lúc đánh nhau vấn yếu ớt và sợ hãi như thế, binh khí vừa mới va chạm đã hốt hoảng rút lui.

Có trời mới biết mỗi khi nghe thấy tiếng quân giặc hò hét thắng lợi mà bọn hẳn tức giận, chỉ muốn chửi mắng thóa mạ người mình đến mức nào, thật sự chỉ ước gì mình có thể chạy lên dẹp yên đám giặc Oa đó. Thế nhưng Mộ Dung tướng quân vân như thế, uy danh của bọn hắn quả thực thất bại thảm hại, thật sự rất mệt tim. "Cái gì? Hắn vẫn như thế?”
Bình Luận (0)
Comment