Chương 86: Mười Lượng Bạc
Chương 86: Mười Lượng BạcChương 86: Mười Lượng Bạc
Nghe thấy Trần đại phu cự tuyệt, thì Thẩm Bích Thấm trong nháy mắt liền đối Trần đại phu tăng thêm vài phần kính trọng, đối mặt với cơ hội nổi danh tốt như vậy mà không hề động tâm chút nào, thật đúng là khó có được.
"Một khi đã như vậy, thì nghe theo lời Trần đại phu vậy."
Thẩm Bích Thấm nghĩ rồi gật đầu đồng ý, sau đó ngón tay liền dính chút nước trà ghi ở trên bàn gỗ bốn chữ và nóiThấm Nhi sẽ coi đây là danh của mình."
"Được! Được! Chữ này rất có chỉ phong ẩn sĩ! Rất hay!"
Nhìn đến Thẩm Bích Thấm viết danh ra thì Trần đại phu liên tục gật đầu tán thưởng nói, sau đó liền lấy một túi tiền từ trong ngực ra, đặt lên bàn nói: "Nha đầu, đây là mười lượng bạc, ngươi phải nhận lấy."
"Trân đại phu, mười lượng này cháu không thể nhận." Nhìn thấy Trần đại phu đưa tiền thì Thẩm Bích Thấm lập tức từ chối.
Phải biết là, dựa theo cách làm này của Trần đại phu thì bản thân ông ấy cũng chưa nhận được phần tốt nào, sao nàng có thể lấy tiền của ông ấy được.
"Nha đầu Thấm Nhi, ngươi cũng đừng từ chối, nhờ phương pháp này của ngươi mà tiệm thuốc nhỏ của ta có thể thu bạc mỗi ngày, đây cũng chỉ coi là một phần tâm ý của ta, tay Tam Lang muốn khôi phục tốt, thuốc bổ là không thể thiếu được." Thái độ của Trần đại phu vô cùng kiên quyết.
"Một khi đã như vậy, thì Thấm Nhi liền cảm tạ Trần đại phu."
Trân đại phu nói không sai, trọng điểm là trong nhà nàng thật sự không có tiền, Thẩm Bích Thấm thoáng do dự một chút sau đó liền không từ chối nữa mà nhận lấy.
Trần đại phu nói đúng, bên ngoài kia đều là những phương pháp cổ đại lạc hậu, khi phương pháp thạch cao này xuất hiện thì chắc chắn sẽ là tin tức bùng nổ, mọi người đều chú ý đến.
Mặc dù Trần đại phu không lấy bản thân mình là người tự chế tác ra nhưng so với người tự sáng lập ra không rõ tung tích thì đương nhiên Trần đại phu cũng không khác người chế tác là bao nhiêu, sau này giá trị con người tuyệt đối cũng sẽ nâng cao lên.
"Tam ca ca, huynh làm sao vậy?"
Trần đại phu đi rồi, bản thân còn đang vui vẻ cao hứng thì liền nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Kỳ Viễn, trong lòng nàng cũng cảm thấy giật mình.
“Tứ muội muội, huynh nhớ rõ... Nhớ rõ muội không biết chữ mà." Ánh mắt Thẩm Kỳ Viễn lóe lên, sau đó mới chậm rãi nói ra lời này.
Nghe được lời này, Thẩm Bích Thấm liền bản thân mình không ổn rồi, vừa rồi nói chuyện với Trần đại phu, nàng đã quên chuyện này!
"Tam ca ca, trước đây không phải huynh dạy muội sao." Thẩm Bích Thấm bình tĩnh nói.
"Nhưng mà... Nhưng mà, huynh không dạy muội bốn chữ này bao giờ." Thẩm Kỳ Viễn chỉ vào bốn chữ còn chưa tan vết nước trên bàn nói.
"Hả, đây là muội tự học, hôm qua không phải lên trấn sao, muội thấy câu đối trên đường có chữ, nên liên học mấy chữ này, muội nhớ kỹ, cảm thấy rất đẹp nên đã ghép nó lại."
Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm thì bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng thấp thỏm, dù sao thì lý do này cũng có chút gượng ép.
"“Muội chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhớ kỹ?" Thẩm Kỳ Viễn trừng mắt hỏi dò.
"Đúng vậy." Thẩm Bích Thấm bình tĩnh gật đầu.
Sau đó, Thẩm Kỳ Viễn liền sợ ngây người, giật mình nhìn theo Thẩm Bích Thấm không nói nên lời nào nữa, rất lâu sau mới nghiêm túc phun ra một câu: "Tứ muội muội, muội là một thần đồng!"
"Phốc..."
Nghe được lời này của Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Bích Thấm không nhịn được bật cười, trong lòng cũng buông xuống lo lắng, nàng biết Thẩm Kỳ Viễn tin lời nàng nói.
"Tam ca ca, muội không phải thần đồng, chỉ là muội tương đối mẫn cảm với chữ thôi, còn những thứ khác, muội không thể học nhanh như vậy." Thẩm Bích Thấm cười nói. Tuy rằng đã thành công tránh thoát được một kiếp, nhưng lại làm trong lòng Thẩm Bích Thấm dâng lên vài phần cảnh giác, về sau bản thân mình phải cẩn trọng hơn mới được.
"Là như thế vậy sao, chính là huynh cảm thấy Tứ muội muội rất lợi hại, bất cứ chuyện gì cũng đều giỏi." Nói tới đây, Thẩm Kỳ Viễn liền cảm thấy trong lòng có chút mất mát, hắn là một ca ca, vậy mà lại không thông minh bằng muội muội mình.