Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 865 - Chương 866: Loạn

Chương 866: Loạn Chương 866: LoạnChương 866: Loạn

Nghe vậy Thẩm Bích Thấm không khỏi chột dạ, cười khan một tiếng. Được người ta đánh giá cao ngay trước mặt thế này thật sự quá ngại ngùng, nàng vội vàng nói sang chuyện khác: "Đại nhân, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến các trại tị nạn của nạn dân xem tình hình thế nào đã."

"Đúng vậy, chuyện chính vẫn quan trọng hơn." Gật đầu, mọi người xuất phát đi đến trại tị nạn gần đây nhất.

"Hu hu, các vị quân gia, van cầu các vị thả chúng ta ra ngoài đi!"

"Van cầu các vị thả ta ra ngoài, trong này có ôn dịch, ta không muốn ở trong này!"

"Thả ta ra, ta không muốn trở về, ta không muốn quay về!"

"Có bản lĩnh thì giết ta đi! Ta muốn ra ngoài!"

Lúc mấy người Thẩm Bích Thấm đến nơi, họ nhìn thấy rất nhiều binh lính đeo khẩu trang bao quanh lấy trại tị nạn, mà các nạn dân bị vây ở bên trong lại không ngừng gào khóc đòi xông ra ngoài và bất chấp cả vũ khí trong tay của những binh lính kia.

Thậm chí có mấy người đã điên cuồng nhào vào đánh, cắn xé các binh lính, cuối cùng các binh lính cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh, trói hết mấy người này đưa trở lại khu cách ly.

Trừ chuyện này ra, Thẩm Bích Thấm còn phát hiện những bách tính bình thường vẫn ưa thích xem náo nhiệt nhưng lúc này lại không thấy ai, thậm chí xung quanh khu †ị nạn cũng không có một ai, xem ra tất cả đều đã rời đi, từ đây có thể thấy được ở trong lòng mọi người, ôn dịch này đáng sợ biết bao nhiêu. Nhìn thấy tình hình của trại tị nạn này, mọi người không cần nghĩ cũng có thể biết trại tị nạn của các địa phương khác như thế nào.

"Tri phủ đại nhân và vệ chỉ huy sứ đại nhân đến!" Nhưng vào lúc này, một nha dịch đã lớn tiếng hô lên.

"Tri phủ đại nhân!"

"Tri phủ đại nhân, cứu chúng ta với!"

"Tri phủ đại nhân, thả chúng ta ra ngoài đi! Nếu không chúng ta sẽ chết mất!"

Vừa nghe thấy tri phủ đại nhân đến, tất cả bách tính càng bạo động hơn, tất cả đều chen chúc muốn xông đến chỗ tri phủ đại nhân bên này.

"Đại nhân cẩn thận!"

Nhìn thấy tình hình thế này, tất cả các hộ vệ, gia đinh đi theo đã nhanh bước đến kéo Quý tri phủ vào giữa và bảo vệ quanh ông ta.

"Đại nhân, xem ra đại nhân phải rời khỏi nơi này trước rồi, nếu không chỉ sợ tình hình này sẽ không thể khống chế được." Tri huyện huyện Nam Tĩnh hớt hải chạy đến, ông ta cũng lo lắng khuyên nhũ.

Mọi người không ngờ sự xuất hiện của tri phủ khiến những nạn dân này trở nên kích động như thế.

"Nhưng cảm xúc của những nạn dân này không được trấn an thì quá trình cách ly cũng không thể nào hoàn thành được, người khỏe mạnh phải ở chung một chỗ với người mắc bệnh, chỉ sợ tình hình càng trở nên hỏng bét." Quý tri phủ cau chặt mày, ông ta không muốn rời đi như vậy.

Nhìn những gương mặt gầy gò đầy vẻ cầu khẩn, trong này có nam có nữ, có trẻ có già, còn có cả những đứa trẻ sơ sinh được quấn tã, mọi người chen chúc với nhau, cảnh tượng hỗn loạn không thể nào tưởng tượng được, tình hình này thật sự quá nguy hiểm.

"Đại nhân, đến lúc này còn chưa chịu ra tay, ngài định chờ đến bao giờ?" Lúc này Thẩm Bích Thấm đã đến gần vệ chỉ huy sứ, ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

Nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói, vệ chỉ huy sứ hơi sững sờ nhưng ngay sau đó khóe môi ông ta đã cong lên, lộ vẻ tán thưởng nàng: "Nữ hài tử ngươi đúng là rất thú vị! Đúng vậy! Vào những lúc thế này chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh mà thôi!"

Nói dứt lời, sắc mặt vệ chỉ huy sứ đã trở nên nghiêm nghị, ông ta gỡ hỏa súng bên hông mình xuống, nhóm lửa, châm ngòi và bắn thẳng lên trời.

"Bằng..."

Tiếng nổ to lớn kèm theo khói lửa phát ra khiến bách tính đang nhao nhao hỗn loạn đều bị dọa sợ phải ôm đầu ngồi xuống mặt đất, trong nháy mắt hiện trường đã trở nên yên tĩnh hơn.

Ở thời đại này, súng đạn là vũ khí ngoại trừ có lực sát thương ra thì tiếng nổ của nó cũng rất quan trọng.

Tiếng nổ của nó có thể là thứ khiến con ngựa e ngại nhất, nếu ở trên chiến trường nó còn có thể tạo ra sự quấy nhiễu đối với những con vật để cưỡi của quân địch, vì vậy mà hỏa súng thường có tiếng nổ rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment