Chương 877: Quân Đội Đến
Chương 877: Quân Đội ĐếnChương 877: Quân Đội Đến
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Húc dẫn đầu chúng binh sĩ tiến về núi Bát Bảo.
Đại quân phải đi liên tục trong suốt hai ngày nên hơi mệt mà những binh lính này đều yếu hơn yêu cầu của Mộ Dung Húc, nếu bắt bọn hắn xuất phát đến trấn áp loạn dân ngay hôm qua, chỉ sợ bọn hắn không đồng ý. Vì vậy hôm qua sau khi điểm danh binh lính, Mộ Dung Húc đã quyết định để bọn hẳn hạ trại tại chỗ và chỉnh đốn lại, chờ cho tinh thần được hồi phục mới hành động.
Hôm qua thời tiết khá lạnh, tuy không có tuyết rơi nhưng khí trời vẫn lạnh như thế, khắp nơi bốn phía là lớp băng tuyết đọng lại rất dày nhưng núi Bát Bảo vẫn không chịu ảnh hưởng vì tuyết lớn, dường như hiện trường vẫn còn kịch liệt như thế.
Tiếng la giết, tiếng vũ khí va chạm nhau, tiếng người kêu rên, gào lên vì đau đón, tất cả các loại âm thanh hòa vào nhau, bao phủ khắp nơi ở chốn hoang dã này.
"Âm ầm ầm..."
Nhưng vào lúc này, một trận tiếng nổ đã vang lên từ phía trước khiến những người đang lao vào đánh nhau kia như giật mình, tỉnh táo lại, trong thoáng chốc tất cả đều mờ mịt nhìn ngó xung quanh.
"Dừng tay lại hết! Các ngươi đã bị quân đội bao vây, nếu không dừng lại, quân đội phải thật sự ra tay với các ngươi." Nhưng vào lúc này Triệu Đại Giang vừa gào to lên vừa chạy đến ngăn động tác ẩu đả của dân chúng lại.
"Quân đội đến rồi!"
"Quân đội đến thật rồi?" Nghe thấy quân đội đến, sắc mặt các bách tính đang ẩu đả thay đổi, hiện trường lập tức rối loạn.
Bọn họ đánh nhau đã hơn nửa năm nay đều không có quân đội đến, vốn cho rằng quan phủ sẽ mặc kệ chuyện ở đây, không ngờ hôm nay đã thật sự phái quân đội đến đây.
"Bản quan là tri huyện Nghĩa Ô, bản quan cam đoan với các ngươi, chỉ cần các ngươi chịu dừng tay thì không sao cả."
Triệu Đại Giang lớn tiếng đảm bảo, sau đó nhìn về phía một hán tử khỏe mạnh bên kia nói: "Trước tiên buông vũ khí xuống, các ngươi đánh thế này đến bao giờ? Trần Đại Thành, ngươi mau bảo mọi người dừng lại, nếu đánh đến mất mạng, cho dù thắng thì có nghĩa gì?"
Trần Đại Thành là người đứng đầu gia tộc Trần Thị huyện Nghĩa Ô, những người đi theo hắn tham gia ẩu đả hôm nay cũng được hắn chiêu mộ trước đây.
Quả nhiên khi mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy bốn phía xung quanh đã bị bao vây bởi một vòng binh sĩ mặc giáp, trong tay cầm vũ khí, có người cầm súng mà nhân số thì đông đảo. Tuy những bách tính ẩu đả này mạnh mẽ nhưng khi đối diện với binh lính được võ trang cả người thế này thì trở nên rụt rè hơn, theo bản năng tất cả đầu cảm thấy e ngoại.
"Đại nhân nói lời phải giữ lời!"
Sau một lúc lầu, tất cả mọi người đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Trần Đại Thành cũng thoáng im lặng, hắn ra lệnh cho mọi người tỉnh táo, còn mình thì nhìn về phía Triệu Đại Giang, hỏi.
"Đương nhiên là như vậy. Bản quan có thể cam đoan, chỉ cần các ngươi chịu phối hợp, tuyệt đối sẽ không truy cứu chuyện này." Thấy thái độ của họ đã dịu xuống, Triệu Đại Giang vội vã gật đầu.
"Vậy người huyện Vinh Khang kia thì thế nào?" Trần Đại Thành lại chỉ về phía nhóm người vượt biên trộm mỏ.
"Đương nhiên đình chỉ tất cả phân tranh, phái về huyện Vĩnh Khang!"
Triệu Đại Giang nghiêm túc nhìn về phía mấy người của huyện Vĩnh Khang, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi lại hồ đồ ngu xuẩn nữa thì đừng trách bản quan không khách sáo! Phải biết rằng những mỏ vàng này vốn thuộc về quan phủ, tội trộm mỏ xử phạt nặng biết bao, các ngươi cũng không cần bản quan nói."
"Được! Chỉ cần đại nhân đồng ý bỏ qua chuyện cũ này, chúng ta lập tức đồng ý thu tay."
Thấy người huyện Nghĩa Ô định thu tay mà hiện nay quan binh cũng đã đến trợ giúp, nếu bọn họ còn tiếp tục kiên trì ẩu đả như vậy đương nhiên sẽ không có quả ngon ăn.
"Sao có thể như vậy? Chúng ta đã tử thương biết bao nhiêu người, nếu cứ như vậy mà quay về thì biết ăn nói thế nào?" Người huyện Vĩnh Khang vừa nghe nói, đều mở miệng phản kháng.
"Các ngươi yên tâm! Chỉ cần các ngươi chịu thu tay, sau này mỗi khi khai thác mỏ vàng bản quan sẽ đồng ý thuê các ngươi đến khai thác."