Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 889 - Chương 890: Cuộc Sống Thường Ngày

Chương 890: Cuộc Sống Thường Ngày Chương 890: Cuộc Sống Thường NgàyChương 890: Cuộc Sống Thường Ngày

"Nương, nương nói vậy là không đúng rồi, làm sao nương lại biết là lỗi của con chứ." Thẩm Trí Viễn tỏ ra uất ức nói: "Nhỡ đâu là lỗi của Thấm Nhi thì sao?"

"Con từ nhỏ đã thường xuyên bắt nạt Thấm Nhi, đây cũng không phải chuyện lần một lần hai gì nữa rồi, Thấm Nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể bắt nạt con được chứ?"

Thẩm Lâm thị yêu thương vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Thẩm Bích Thấm, nói với vẻ mặt đương nhiên.

"Đúng vậy, đúng vậy, tam ca, chỉ có huynh thích bắt nạt muội, nương, tam ca hư lắm, vừa rồi còn muốn tháo tóc của con đấy."

Thẩm Bích Thấm đứng phía sau Thẩm Lâm thị đắc ý thè lưỡi nói, ai bảo huynh từ nhỏ có nhiều lần tái phạm như vậy chứ, ừm, xem ra sau này có thể lợi dụng điều này để hãm hại thằng nhóc này rồi.

"Nương, nương nhà người ta đều là trọng nam khinh nữ, sao đến lượt nương lại biến thành trọng nữ khinh nam rồi."

Nhìn dáng vẻ đắc chí của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Trí Viễn khó chịu đến mức ruột gan cồn cào, nhìn trưởng tử nhà người ta xem, lại nhìn lại hắn xem, ôi chao, nói ra thật cảm thấy chua xót mà.

"Đúng vậy, sau này con vẫn luôn ở đây, nhưng muội muội của con lớn rồi phải gả đến nhà người khác, lúc này không yêu thương con bé thật nhiều, sau này con bé trưởng thành rồi, muốn yêu thương cũng không có cơ hội."

Thẩm Lâm thị nói xong, nụ cười trên khuôn mặt bà ấy chợt đọng lại, trong mắt khẽ hiện lên sự buồn bã.

Thẩm Bích Thấm biết, Thẩm Lâm thị đang nhớ Thẩm Bích Tuyết, tính đi tính lại thì Thẩm Bích Tuyết và Lâm Chấn đã đến kinh thành được hơn 1 năm rồi, nàng vốn định năm nay sẽ đến kinh thành để thăm tỷ ấy, kết quả phủ Chương Châu đột nhiên xảy ra chuyện này, mấy người họ có lẽ phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có thể đi được.

"Nương, Tử Hinh ca hiếm lắm mới có thời gian để về nhà, nương định nấu món gì ngon cho huynh ấy ăn vậy?" Thẩm Bích Thấm vội vàng ôm lấy cánh tay Thẩm Lâm thi, nũng nịu nói.

"Đúng vậy, nghe con nói nương mới nhớ, sức khỏe của Lý đại phu sao rồi?" Nhắc đến Lý Ngôn Sanh, sự chú ý của Thẩm Lâm thị lập tức bị chuyển hướng, nhìn Thẩm Bích Thấm, quan tâm hỏi. "Ngôn Sanh ca không sao cả, chỉ hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏe rồi." Thẩm Trí Viễn cũng không trêu Thẩm Bích Thấm nữa, mỉm cười trả lời câu hỏi Thẩm Lâm thị.

"Vậy là tốt rồi, khoảng thời gian này vất vả cho đứa bé kia rôi, may mà ông trời phù hộ, chẳng những khỏe mạnh trở lại, còn nghiên cứu ra phương thuốc để trị khỏi dịch bệnh."

Nghe vậy, Thẩm Lâm thị mới cảm thấy yên tâm, nhìn Thẩm Bích Thấm nói: "Đợi lát nữa nương còn muốn đi ra ngoài phát cháo cho các hương thân, nếu như Ngôn Sanh tỉnh dậy, con nhớ mang món hầm trong bếp cho thằng bé nhé, biết chưa."

Đối với quyết định của Lý Ngôn Sanh, Thẩm Lâm thị vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy khâm phục, nếu không phải Lý Ngôn Sanh đi đầu đến huyện Nam Tĩnh, thì cũng sẽ không bao giờ có nhiều y giả tự nguyện đến khu cách ly, nhưng người này đều cảm động trước tỉnh thần không sợ hãi của Lý Ngôn Sanh khơi dậy sự dũng cảm trong lòng.

Có thể nói, lần này phủ Chương Châu có thể nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, dịch bệnh cũng được khống chết tốt như vậy đều là nhờ cả vào Lý Ngôn Sanh.

"Vâng, nương, con biết rồi." Thẩm Bích Thẫm gật đầu nói.

"Đúng rồi, ngũ muội, khoảng thời gian này phủ Chương Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, muội đã viết thư báo cho Mộ Dung đại ca báo tin bình an chưa?" Lúc này, Thẩm Trí Viễn đột nhiên hỏi.

"Á, nếu không phải ca ca nói, muội cũng quên mất đấy."

Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm có chút buồn rầu vỗ đầu, ngày nào cũng bận rộn đến nửa đêm mới nghỉ, sau khi về phòng vừa nằm xuống giường liền ngủ mất, hoàn toàn không có thời gian dư thừa để nghĩ đến những chuyện khác, cho dù có thời gian rảnh thì cũng đều dùng để nghỉ ngơi.

"Cái đứa nhỏ này đúng là, con bao lâu rồi không gửi thư báo tin, Tiểu Húc bên kia nếu biết chuyện ở đây sẽ lo lắng đến mức nào chứ." Nghe vậy, Thẩm Lâm thị nhìn Thẩm Bích Thấm trách móc nói.
Bình Luận (0)
Comment