Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 891 - Chương 892: Tỏ Tấm Lòng

Chương 892: Tỏ Tấm Lòng Chương 892: Tỏ Tấm LòngChương 892: Tỏ Tấm Lòng

"Cái gì? Huynh có thê tử rồi, tại sao từ trước đến nay chưa từng nghe huynh nhắc đến thê tử của mình!"

Nghe được câu trả lời của Lưu Trường Phúc, Hoa Tụng giật mình hét lên, cảm thấy bản thân mình như có ý tốt lại thành làm chuyện xấu, nếu như Lưu Trường Phúc đã có thê tử rồi, vậy thì tỷ tỷ của nàng ấy nên làm sao bây giờ.

"Bởi vì... Nàng ấy đã qua đời rồi." Sắc mặt của Lưu Trường Phúc buồn bã nói.

"Hóa ra là vậy, thực xin lỗi, muội không cố ý nhắc đến chuyện đau lòng của huynh."

Nghe vậy, Hoa Tụng lập tức vươn tay che miệng mình lại, trên mặt lộ ra sự áy náy, nhưng trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Lưu Trường Phúc đã từng có thê tử, nhưng vị phu nhân kia cũng đã không còn nữa, vậy thì việc tỷ tỷ của nàng ấy thích Lưu đại ca cũng không sai trái gì.

"Ta đã từng nói với thê tử của mình rằng, cả đời này chỉ cưới một mình nàng ấy, mặc dù nàng ấy không còn nữa, ta cũng không có ý định..."

"Muội không để ý!"

Lưu Trường Phúc còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói thanh thúy cắt ngang, Phong Ngâm tay cầm một cái tay nải, vẻ mặt kiên định bước đến, nhìn Lưu Trường Phúc, nghiêm túc nói: "Trong lòng Lưu đại ca vẫn luôn nhớ đến vợ mình, điều đó chứng tỏ Lưu đại ca là một người trọng tình trọng nghĩa, muội cũng không để ý, muội thích Lưu đại ca, muốn ở bên cạnh chăm sóc cho Lưu đại ca, nhìn thấy huynh không biết tự chăm sóc bản thân như vậy, muội... muội thật sự rất đau lòng."

Ngay từ ban đầu Phong Ngâm đã biết, Lưu Trường Phúc là người có chuyện xưa, nhưng mà ai mà chẳng có quá khứ của riêng mình, nàng thích con người của Lưu Trường Phúc, cho nên cũng không để ý đến quá khứ của hắn, hơn nữa, nàng tin tưởng, một người nam nhân nhớ mãi không quên thê tử đã mất nhiều năm của mình như Lưu Trường Phúc, tuyệt đối là người nam nhân đáng để gửi gắm cả đời.

"Nhưng mà, Phong Ngâm cô nương, ta... ta lớn hơn cô nương nhiều tuổi như vậy."

Nghe được những lời này của Phong Ngâm, trong lòng Lưu Trường Phúc rất cảm động, hẳn cũng không biết trong lúc hắn không biết gì, sẽ có cô nương yêu mình sâu đậm đến như vậy, chỉ là, không nhắc đến sự đắn đo trong lòng hắn, chỉ riêng sự lệch tuổi tác giữa hai người cũng là một vẫn đề rất lớn.

Năm nay Phong Ngâm vừa mới mười chín, mặc dù ở thời đại này nàng ấy cũng coi như là một cô nương quá tuổi rồi, nhưng so với người năm nay đã 35 tuổi như Lưu Trường Phúc, thì quả thực vẫn còn quá nhỏ, hai người cách nhau tận mười sáu tuổi!

Trong lòng Lưu Trường Phúc cũng không hiểu tại sao Phong Ngâm lại thích hẳn nữa.

"Lưu đại ca, theo ý kiến của Phong Ngâm, số tuổi này của huynh vừa đúng lúc thích hợp." Nghe vậy, Phong Ngâm cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng nói.

Nhìn dáng vẻ này của Phong Ngâm, Lưu Trường Phúc khẽ sửng sốt một chút, trước mắt lập tức hiện lên khuôn mặt cũng trẻ tuổi xinh đẹp giống vậy, cũng cùng một câu hỏi, nàng ấy cũng trả lời giống như vậy 'đại nhân, theo ý kiến của nô gia, số tuổi của đại nhân vừa đúng lúc thích hợp".

Lúc đó bản thân hắn cũng từng thề rằng sẽ chăm sóc và bảo vệ cho nàng ấy thật tốt, nhưng cuối cùng...

Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, thê tử cả người đầy máu nằm trong lòng của hắn, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười không chút hối hận.

Nàng ấy nói, nàng ấy không khiến hắn phải mất mặt.

Nhưng mà nàng ấy hoàn toàn không hiểu, so với sự lựa chọn kiên quyết đó của nàng ấy, hắn càng muốn nàng ấy có thể sống thật tốt, bất kể nàng ấy biến thành dáng vẻ như thế nào, bất kể nàng ấy từng gặp những chuyện không tốt gì, hắn chỉ cần nàng ấy có thể sống thật tốt, mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Chỉ là, suy cho cùng, là do hắn quá vô dụng, không thể bảo vệ cho nàng ấy.

Hoa Nương...

Cảnh tượng thê tử chết đi năm đó dường như vẫn luôn hiện lên trước mắt hẳn, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được, đây cũng là lý do những năm này hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lại thành thân thêm lần nào nữa.

Thân là thị vệ bên người của thiên kim phủ bá tước, đương nhiên sẽ có rất nhiều người tiến đến cầu kết thân, nhưng hắn lại không chút do dự một mực từ chối.

Trong thời đại hỗn loạn như vậy, trước khi có được năng lực có thể bảo vệ được người mình yêu thương, hắn không muốn lại trải qua sự tuyệt vọng này thêm một lần nào nữa, loại cảm giác đó, giống như sống không bằng chết vậy.

"Lưu đại ca, Phong Ngâm sẽ cho huynh thấy quyết tâm của mình, đây là chiếc áo khoác mùa đông mà ta làm cho huynh, kích cỡ đã do Phát Tài đại ca nói, huynh thử trước đi, nếu như không vừa, thì ta sẽ đem đi sửa lại."

Nhìn thấy Lưu Trường Phúc vẫn không nói chuyện, trong mắt Phong Ngâm khẽ lướt qua một tia bi thương, nhưng sau đó nhanh chóng nắm chặt tay, từ trong tay nải lấy ra một chiếc áo khoác mùa đông sẫm màu đưa cho Lưu Trường Phúc.
Bình Luận (0)
Comment