Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 894 - Chương 895: Tỉnh Lại

Chương 895: Tỉnh Lại Chương 895: Tỉnh LạiChương 895: Tỉnh Lại

Rất lâu sau đó Thẩm Bích Thấm mới tỉnh táo lại, nàng nhìn lá thư trong tay mình, khóe mắt như lóe lên vẻ kiên định. Sống trong thời loạn lạc, muốn được sống sót đã vô cùng khó khăn, vì vậy việc họ cần làm trước tiên chính là xây dựng thế lực lớn mạnh, phải kiên trì cho đến ngày thái bình, đến lúc đó họ mới có thể có được cuộc sống tốt.

Cho nên mới nói Thẩm Bích Thấm và Mộ Dung Húc là sự tồn tại phù hợp lẫn nhau, bởi vì thời cuộc mà đã quyết định từ sớm, họ không phải tiểu cô nương và tiểu tử yêu đương, dính lấy nhau mọi lúc, họ cần là một người bạn đời chín chắn mà kiên cường.

Đối với tình cảm phải trung trinh, phải tin tưởng lẫn nhau, chấp nhận được cô đơn vắng vẻ, hơn nữa còn có thể tiếp thêm tinh thần cho đối phương, cùng hành động, cùng hỗ trợ nhau mà không phải người nào đứng sau lưng người nào, chính là đứng sóng vai bên nhau, dắt tay nhau phấn đấu cho tương lai của họ.

“Tử Hinh ca, huynh đã tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào rồi?" Thẩm Bích Thấm bưng một khay đồ ăn từ bên ngoài đi vào gian phòng của Lý Ngôn Sanh.

Giấc ngủ này của Lý Ngôn Sanh đã kéo dài đến lúc lên đèn mới tỉnh lại nhưng tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều.

"Không sao cả. Ta ngủ bao lâu rồi." Khẽ vuốt trán mình, Lý Ngôn Sanh mỉm cười hỏi.

"Không lâu lắm, huynh đã đã ngủ thằng đến chiều mà thôi." Thẩm Bích 'Thấm vừa cười vừa nói.

"Đã ngủ lâu như vậy rồi sao? Khiến mọi người lo lắng rồi." Nghe vậy, Lý Ngôn Sanh cũng ngượng ngùng.

Tác phong trong sinh hoạt của Lý Ngôn Sanh rất nghiêm, mỗi ngày đều ngủ dậy sớm, chưa từng ngủ nướng, ngủ ngày, mà ngủ đến tối thế này cũng là lần đầu tiên.

"Ừ, đúng là hơi lo."

Nhìn dáng vẻ này của Lý Ngôn Sanh, ban đầu Thẩm Bích Thấm còn muốn nói vài lời an ủi hắn nhưng sắc mặt nàng chợt nghiêm trọng, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc gật đầu, trong khi Lý Ngôn Sanh hơi bất ngờ, nàng đã đặt khay thức ăn lên bàn: "Lo lắng nếu huynh còn ngủ tiếp thì đói bụng lắm?"

"Cô nương." Nhìn dáng vẻ ranh mãnh của Thẩm Bích Thấm, Lý Ngôn Sanh không nhịn được mà lắc đầu, khẽ bật cười.

"Hì hì, Tử Hinh ca súc miệng, rửa mặt là có thể dùng cơm rồi. Giữa trưa cũng chưa ăn gì, chắc bây giờ huynh đói bụng lắm."

Thấy Lý Ngôn Sanh đã nở nụ cười, Thẩm Bích Thấm biết hắn đã bình phục lại, nàng vừa múc canh cho hắn vừa nói: "Đây là canh bổ nương đã đặc biệt chuẩn bị cho huynh, hôm nay bà ấy đã ra ngoài phát cháo cho bách tính nhưng trước khi đi đã dặn dò ta phải nhớ bưng đến cho huynh tẩm bổ sức khỏe."

"Vậy phải đa tạ phu nhân nhiều mới được."

Súc miệng xong, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Bích Thấm tập trung múc canh cho hắn, trong mắt Lý Ngôn Sanh hiện đầy ấm áp. Lý Ngôn Sanh đi đến bên cạnh bàn, hắn xoa đầu Thẩm Bích Thấm, nhẹ nhàng nói: "Còn có cô nương nữa, đã đặc biệt đưa đến cho ta." "Biết ta vất vả là được rồi. Vậy huynh mau dưỡng tốt để sức khỏe mau chóng hồi phục lại mới được. Nhìn huynh hiện tại mà xem! Sợ rằng còn nhẹ hơn cả ta." Thẩm Bích Thấm chống cằm nhìn gương mặt gầy gò của Lý Ngôn Sanh, nàng cũng cảm thấy đau lòng không thôi.

Lúc vừa cứu Lý Ngôn Sanh về, hắn rất gầy, sau này ở trong Thẩm gia một thời gian, được nuôi tốt nên mới tăng cân lại, bây giờ lại gầy gò mà còn có vẻ gầy hơn trước kia. Nàng nghĩ Lý Ngôn Sanh là một đại phu, làm sao lại không biết phải tự chăm sóc chính mình thế này?

"Được!"

Lý Ngôn Sanh không nói nhiều lơi, hắn mỉm cười, gật đầu, sau đó bưng chén canh lên bắt đầu uống, cử chỉ uống canh cũng vô cùng ưu nhã.

Canh nóng vừa vào bụng, trong nháy mắt đã khiến toàn thân trở nên ấm áp hơn. Ban đầu vốn dĩ hắn vẫn còn khó chịu nhưng bây giờ đầu óc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn dáng vẻ đang ăn của Lý Ngôn Sanh, trong lòng Thẩm Bích Thấm không ngừng cảm khái. Hoa Hạ không phải hổ danh xưng có lễ nghỉ từ xưa, từ khi nàng đến thời đại này, đã nhìn thấy nhiều người, chỉ cần hơi có bối cảnh thì cho dù làm việc hay ăn cơm cũng là một người xem trọng hơn một người.
Bình Luận (0)
Comment