Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 921 - Chương 922: Coi Thường

Chương 922: Coi Thường Chương 922: Coi ThườngChương 922: Coi Thường

Giống như cảm nhận được cảm xúc Mộ Dung Húc giấu trong lồng ngực, Liệt Diễm lập tức cao giọng hí lên một tiếng rồi gật đầu trước Triệu Đại Giang đang trợn mắt há mồm.

"Đi!" Nhìn đến đây, Mộ Dung Húc nghiêm mặt lại, xoay người lên lưng ngựa.

"Cái kia... Long tướng quân, con ngựa kia vừa mới gật đầu sao?" Nhìn theo Mộ Dung Húc đã đi xa, lúc này Triệu Đại Giang mới sững sờ nhìn sang Long Nhất hỏi.

"Liệt Diễm chính là chiến mã được thiếu phu nhân nuôi từ nhỏ, đó là một con Hãn Huyết Bảo Mã hiếm có, từ nhỏ đã rất thông minh, chuyện này không có gì kỳ lạ." Trong khi Triệu Đại Giang vô cùng ngạc nhiên thì Long Nhất chỉ xem chuyện này hết sức bình thường mà nhún vai, sau đó hắn cũng thúc vào bụng ngựa, đuổi theo Mộ Dung Húc.

"Đến cùng thì vị thiếu phu nhân kia là thần thánh phương nào vậy? Thật sự rất muốn gặp một lần!"

Nghe vậy, Triệu Đại Giang mới bình tính lại, nhìn theo Long Nhất đã đi xa, hắn thì thào một câu rồi cũng thúc ngựa đuổi theo.

Đến thao trường, Mộ Dung Húc bước lên đài cao, trên người mặc quân phục, khí khái anh hùng toát lên bừng bừng, cả người như toát lên khí phách ngời ngời.

Lúc này tất cả các binh sĩ đã bày trận chờ sẵn, mọi người đều mặc quân phục chỉnh tê, mặt mày nghiêm túc, dữ tợn, sĩ khí tăng vọt, khắp thao trường là khí thế mạnh mẽ, hung tợn khiến người ta sợ hãi.

"Giặc Oa liên tục xâm phạm vào duyên hải đông nam của chúng ta, khiến dân chúng lầm than, bách tính trôi dạt khắp nơi."

Nhìn thấy phản ứng của mọi người ngay lúc này, Mộ Dung Húc rất hài lòng, hắn âm thầm gật đầu, lớn tiếng nói: "Vất vả huấn luyện suốt ba tháng qua, ta hy vọng các ngươi đều thể hiện hết bản lĩnh thật sự của mình! Giết hết giặc Oa vì bách tính, chấn hưng uy danh Nam Minh chúng ta!" "Giết hết giặc Oa! Giết hết giặc Oal"

Nghe vậy tất cả mọi người đều kích động mà phụ họa hét to theo.

"Bẩm báo tướng quân, hiện tại quân tiên phong chủ lực của giặc Oa đã đến Ninh Hải." Nhưng vào lúc này thám tử đã bước đến bẩm báo.

"Rất tốt!"

Nghe vậy sắc mặt Mộ Dung Húc vô cùng nghiêm túc, hắn bước lên, giơ cao trọng kiếm màu đen của mình, cao giọng nói: "Chúng quân sĩ nghe lệnh! Toàn quân hành quân gấp, nhanh chóng tiến về Ninh Hải!"

"Toàn quân xuất phát!"

Trống lập tức nổi lên, cờ lệnh phất lên, dưới sự dẫn đầu của Mộ Dung Húc, ba ngàn nhân mã trùng trùng điệp điệp đi thằng đến Ninh Hải, cuốn theo đó là bụi mù mịt, che khuất đây rẫy những hàng thông xanh.

"Ngừng!"

Rất nhanh sao đó đoàn quân của Mộ Dung Húc đã đứng bên ngoài cách đại đội giặc Oa hai trăm bước. Nhìn đội ngũ trùng trùng điệp điệp kéo đến, Mộ Dung Húc ra lệnh chúng binh sĩ dừng lại.

"Quân đội, hình như trước phía có quân đội!"

"Sợ cái gì? Với đám quân như đậu hũ kia của Nam Minh, lão tử chỉ cần xuống tay hai lần là có thể ném lăn mấy chục tên."

"Đúng vậy! Đâu phải chưa từng giết chúng, có gì phải sợ?"

Nhìn thấy đoàn nhân mã của Mộ Dung Húc đến, đám giặc Oa đều sững sờ nhưng rất nhanh sau đó trên mặt chúng đều đầy vẻ khinh thường rồi xùy cười một tiếng.

Nam Minh đã loạn thành dáng vẻ thế này, thật ra nói cho cùng thì vẫn liên quan rất lớn đến việc Kiến Nhạc đế chậm chạp không chịu lập trữ quân.

Dù sao đến hiện tại Kiến Nhạc đế càng ngày càng yếu, cho dù bọn đại thần kia có trung thành thì hầu hết vẫn có suy nghĩ riêng cho tương lai của mình, đi tìm minh chủ mới cho mình cũng là điều dễ hiểu.

"Cho nên phụ thân của chúng ta không phải nhi tử của ông. Xem ra chuyện năm đó sợ là có ẩn tình khác."

Thẩm Kỳ Viễn sờ tay lên cằm mình, như có điều suy nghĩ nói: "Muội nói chúng ta có nên nói chuyện này cho phụ thân biết không?"

"Dựa theo tình hình triều đình hiện nay, cho dù nói cho ông ấy biết thì có thể thế nào? Chẳng phải càng khiến ông ấy lo âu và khổ sở hơn."

Thẩm Bích Thấm thoáng im lặng trong chốc lát, nàng lắc đầu nói: "Cứ thuận theo tự nhiên vậy! Chỉ là nếu đã biết được kẻ thù là ai thì việc phòng vệ trong phủ của chúng ta lại càng cần tăng cường nhiều hơn."

"Ừm, không ail"
Bình Luận (0)
Comment