Chương 924: Đối Đầu
Chương 924: Đối ĐầuChương 924: Đối Đầu
"Dừng huấn luyện lại!" Nghe vậy, người cầm cờ tiên phong lập tức phất cờ lệnh trong tay, đồng thời, trống đánh hiệu lệnh cũng vang lên.
Trên chiến trường có nhiều người như vậy, nếu chỉ sử dụng tiếng hét để truyền đạt mệnh lệnh, vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian để mệnh lệnh được truyền đạt đầy đủ xuống bên dưới, hiệu suất chiến đấu cũng sẽ bị giảm đi đáng kể, cho nên sau ba tháng huấn luyện, những binh sĩ này đã ghi nhớ thật kỹ những mệnh lệnh của các loại cờ hiệu đó ở trong lòng.
"Xoát xoát xoát..."
Vừa nghe thấy hiệu lệnh, tất cả binh sĩ đang huấn luyện lập tức dừng lại mọi hành động của mình, trong nháy mắt đã đứng ngay ngắn ở vị trí của bản thân.
"Thám mã đến báo, có giặc Oa đột kích, các ngươi có sợ không!" Giọng nói tràn đầy uy nghiêm của Mộ Dung Húc từ trên đài cao truyền đến, sau đó rơi vào trong tai của từng người lính.
"Không sợi"
Bỗng dưng nghe được lời nói của Mộ Dung Húc, những quân sĩ kia nhất thời sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn và dữ tợn không chút che giấu, giọng nói vang dội dường như có thể phá tan trời xanh.
"Tốt lắm, tất cả mọi người đều quay về mặc quân phục, ba mươi phút sau tập hợp."
Mộ Dung Húc là người tập võ, có thị lực rất tốt, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết tất cả biểu cảm trên mặt của những người lính bên dưới. Nghe thấy có giặc Oa muốn tập kích, mọi người chẳng những không có ý muốn lùi bước, mà ngược lại còn tỏ ra cực kỳ kích động, Mộ Dung Húc rất hài lòng với biểu hiện này của họ.
"Rõ." Tất cả các binh sĩ đầu đồng thanh hét lên, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Mẹ nó, đám giặc Oa này cuối cùng cũng đến rồi!"
Trở lại trong lầu trại, Trần Đại Thành vừa nhanh chóng thay quần áo vừa kích động nói: "Khiến yêm đợi lâu như vậy!"
"Tất cả cùng ta xông lên, giết chết những con gà Nam Minh này!"
Tướng lĩnh bên phía giặc Oa nhìn thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, sau đó dẫn quân lính xông lên. Đối mặt với đám giặc Oa có lực lượng hùng hậu, ba nghìn quân sĩ dưới trướng của Mộ Dung Húc dường như không nghe thấy sự uy hiếp của chúng, vẫn đứng nghiêm tại chỗ, không ai hành động trước, hoặc lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào cờ chỉ huy, đợi mệnh lệnh của Mộ Dung Húc.
Nhìn thấy biểu hiện của những binh sĩ này, trong lòng Mộ Dung Húc cảm thấy vô cùng hài lòng, Thái Sơn sụp đổ trước mặt vẫn giữ bình tĩnh, đây mới phẩm chất của là một đội quân hùng mạnh nên có.
"Bốn hàng xạ thủ bước ra khỏi hàng!"
Nhìn đám giặc Oa phía xa như thủy triều đang lao đến, Mộ Dung Húc cũng không chút do dự, lập tức ra lệnh: "Tất cả những binh sĩ phía sau sắp xếp đội hình!" "Xoát xoát..."
Theo hiệu lệnh của cờ chỉ huy, tất cả các xạ thủ đều tháo súng kíp trên lưng xuống, sau đó nhanh chóng lên đạn, trong khi đó các binh sĩ phía sau dựa theo huấn luyện thường ngày sắp xếp đội hình, mười người tạo thành một tiểu đội, nhanh chóng xếp trận hình.
"Báo cáo tướng quân, đã xếp đội hình xong!"
Đợi khi tất cả xạ thủ đã nạp đạn xong, bốn đội trưởng của bốn đội xạ thủ lập tức hét lớn thông báo.
"Báo cáo tướng quân, đã bày trận xong." Cùng lúc đó, hai tiểu đội trưởng ở trận hình phía sau cũng tiến lên bẩm báo.
"Tốt lắm."
Nghe vậy, Mộ Dung Húc khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục ra lệnh: "Các xạ thủ hàng đầu tiên nghe lệnh, chuẩn bị sẵn sàng!"
"Xoát xoát..."
Nghe được mệnh lệnh, tất cả các xạ thủ đều đồng loạt nâng súng kíp lên, nhắm vào đội ngũ giặc Oa ở phía trước.
Đợi khi tất cả đã vào đúng vị trí, bên phía Mộ Dung Húc dần rơi vào trạng thái yên tĩnh, tất cả các xạ thủ đều nín thở chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của chỉ huy.
Nhìn kẻ thù càng ngày càng tiến gần, con người luôn có bản năng tự bảo vệ bản thân, cho nên đây là khảo nghiệm lớn nhất đối với tố chất tâm lý của một người lính.
Ở Nam Minh, sở dĩ súng kíp bị coi là thứ yếu kém, ngoài bởi vì chất lượng kém dẫn đến ảnh hưởng xấu ra thì còn là bởi vì tố chất của xạ thủ cũng là điểm mấu chốt, rất nhiều xạ thủ khi đối mặt quân địch đều không chịu được áp lực, không đợi quân địch đến gần, cũng không đợi mệnh lệnh đã bắt đầu nổ súng.