Chương 945: Nổi Lên Sát Khí
Chương 945: Nổi Lên Sát KhíChương 945: Nổi Lên Sát Khí
Thân là tụng sư nên người này có tài miệng lưỡi, cực kỳ biết ăn nói. Trong một lần vô tình Âu Tất Tiến đã kết bạn với hắn ta, từ đó về sau hai người bọn hắn rất ăn nhịp với nhau, có cảm giác tiếc nuối vì gặp nhau hơi muộn, biết được người này có năng lực xuất sắc ở phương diện tố tụng nên đã quyết định cho hắn ta vào ở trong phủ và chuyên làm tụng sư cho Diêm phủ.
"Nhất định phải nhanh chóng báo việc này cho gia chủ biết mới được."
Đưa mắt nhìn theo hướng nhi tử của mình rời đi, quản gia lập tức quay về phòng mình viết một lá thư, cho người ra roi thúc ngựa mang về kinh thành.
Thế nhưng ông ta lại không hề hay biết Diêm phủ đã bị Cái Bang để mắt đến, người đưa thư vừa mới ra khỏi thành đã bị sát thủ của Thẩm gia tiêu diệt mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhìn lá thư dần hóa thành tro tàn trong tay mình, khóe môi Thẩm Bích 'Thấm cong lên thành một nụ cười lạnh: "Vẫn nên để chính miệng người của Thẩm thị chúng ta nói về nội dung trong lá thư này cho Diêm Tùng, như thế mới đủ bất ngờ."
" Âu Tất Tiến to gan! Gặp bản quan còn không quỳ xuống?"
Trong huyện nha, Phương tri huyện nhìn Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thấm ngồi bên dưới, ông ta hít sâu một hơi, quát lên với Âu Tất Tiến.
"Lão gia nhà tiểu nhân mang thân phận tú tài, gặp quan cũng không cần quỳ xuống."
Nhưng vào lúc này Trần tụng sư đã bước nhanh đến đây, hắn ta thu lại sách đông cung vào tay, khom người thi lễ với Phương tri huyện.
"Trần huynh, huynh đến rồi!"
Nhìn thấy người tới, Âu Tất Tiến vui mừng trong lòng, hắn ta lập tức yên tâm hơn rất nhiều. Sao hẳn ta lại quên mất mình còn có Trần lãng tử này, chỉ cần hắn ta có mặt thì ai thắng ai thua ở vụ kiện này còn chưa nói được.
Mà nhìn thấy Trần Lãng Tử này, Phương tri huyện cũng trùng xuống. Tên Trần Lãng Tử này có thanh danh không tốt nhưng ở phương diện tố tụng thì đúng là rất có tài năng, sợ là trận chiến hôm nay khó đánh rồi.
"Vâng."
Trần Lãng Tử gật đầu, mỉm cười với Âu Tất Tiến, sau đó hắn ta đứng bên cạnh Âu Tất Tiến, vẻ mặt ngạo mạn nói: "Ông chủ Âu cứ yên tâm! Có Trần mỗ ở đây, tuyệt đối không để ngài bị thiệt thòi."
Nói xong, hắn ta khiêu khích nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa nhưng khi ánh mắt chạm phải Thẩm Bích Thấm đang đội mũ sa che lại kia thì ánh mắt sáng lên.
Dáng người uyển chuyển, khí chất trầm tĩnh, tuy không thấy rõ gương mặt nhưng phong thái toát ra từ người đã có thể tưởng tượng được nhan sắc sau mũ sa này xinh đẹp đến mức nào.
Cảm nhận được ánh mắt mang tính xâm lược của Trần Lãng Tử này, đôi mày thanh tú của Thẩm Bích Thấm nhíu lại, cả người như toát ra sát khí vô cùng lạnh lšo, giống như một lưỡi kiếm lạnh thấu xương khiến Trần Lãng Tử không khỏi rùng mình, hắn ta vội vã cúi đầu.
Thấy Trần Lãng Tử đã thu ánh mắt lại, Thẩm Bích Thấm cũng từ từ thu hồi lại khí thế lạnh lùng vừa rồi, chỉ là khi ánh nhìn của nàng lại giống như đóng băng khi nhìn thấy quyển tranh đông cung trên tay hắn ta, trong lòng càng thêm ghê tởm.
Cũng không biết một kẻ có đức hạnh phóng đãng như thế thì có thân phận thế nào?
Thẩm Thủ Nghĩa cũng có cùng suy nghĩ như vậy, ông ấy không khỏi quay đầu nhìn về phía Phương tri huyện.
Hiểu được ánh mắt của Thẩm Thủ Nghĩa, Phương tri huyện vội để chủ bộ bước lên trước giải thích cho hai người họ, sau khi nghe xong, lông mày hai người đã nhíu chặt lại.
Thẩm Thủ Nghĩa cảm thấy lo lắng vì chuyện trở nên khó giải quyết, trong khi Thẩm Bích Thấm chỉ lạnh lùng cười, kẻ không có chút nguyên tắc nào như thế có giữ lại cũng là tai họa. Dám vô ý với nàng như thế, dù sao nàng cũng nên đáp trả một cái giá lớn.
Đối với người này, Thẩm Bích Thấm đã nổi sát ý.
"Nếu người đều đã đến rồi, vậy mời đại nhân thăng đường đi!" Thẩm Bích Thấm âm thầm thu lại sát ý vừa nổi lên, nàng gật đầu nói với Phương tri huyện.
"Vâng!"
Cười một tiếng nịnh nọt với Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thấm, Phương tri huyện lập tức cầm lấy kinh đường mộc(*) chuẩn bị thẩm vấn.
(*) Kinh đường mộc: Một khối gỗ hình chữ nhật được các quan thời cổ đại sử dụng khi thăng đường xử án, gõ xuống bàn tạo ra âm thanh lớn.
"Đợi đãi"