Chương 970: Đánh Du Kích
Chương 970: Đánh Du KíchChương 970: Đánh Du Kích
"Giặc Oa đông đảo, lại tấn công từ mọi phương hướng, chuyện chúng ta chỉ đứng bảo vệ một chỗ là không ổn, hiện tại chỉ có một cách có thể giải quyết loại tình huống này."
Mộ Dung Húc nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ra khỏi thành, đánh du kích!"
"Hả!" Nghe vậy, Quan Thành Ngọc không khỏi hít một hơi khí lạnh: "Đánh du kích?!"
Chiến lược đánh du kích này đã có từ xa xưa, nếu như vận dụng tốt có thể phát huy tác dụng thần kỳ, nhưng mà thực tế thường đi ngược lại với tưởng tượng.
Đánh du kích, không chỉ đòi hỏi người chỉ huy phải có đầu óc minh mẫn, quyết đoán và khả năng phán đoán tình hình chuẩn xác, mà còn có yêu cầu rất cao với binh lính, bất kể về khả năng hành động, thể lực, hay phối hợp tác chiến đầu cần có sự ăn ý.
Những điều kiện này không thể thiếu bất cứ cái nào, nếu không thiếu một cái, thất bại là chuyện nhỏ, còn có thể mang đến tai họa cho toàn đội, từ đó gây ảnh hưởng đến tiến độ chiến đấu của toàn quân.
Bởi vậy, lựa chọn kế sách đánh du kích có độ khó cực kỳ cao.
"Cho nên ta không cách nào có thể giúp ngươi thủ thành, việc bên trong thành giao lại hết cho ngươi."
Trước đây khi tri viện cho Phúc Kiến, hai người họ đã từng có cơ hội hợp tác một lần, cho nên Mộ Dung Húc tin tưởng vào năng lực của Quan Thành Ngọc. "Hạ quan hiểu được, cũng xin tướng quân hãy bảo trọng, hiện tại người có thể để cho tất cả bá tánh của Tiên Du dựa vào cũng chỉ có ngài thôi!"
Yếu tố quan trọng nhất của đánh du kích chính là sự linh hoạt, có nghĩa là họ phải để lộ bản thân trước con mắt của quân địch, không có bất kỳ sự bảo vệ nào, có thể tưởng tượng ra tính nguy hiểm của chuyện này lớn đến mức nào, hiện tại vẫn chưa chắc chắn khi nào bên phía Quý Hiên Dật sẽ đến, nếu như Mộ Dung Húc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vậy thì Tiên Du thật sự xong đời rồi.
"Yên tâm đi, vậy việc này giao cho ngươi nhé."
Vỗ vai Quan Thành Ngọc, Mộ Dung Húc quả quyết rời khỏi thành, sau đó cánh cửa thành phía sau cũng dần dần đóng lại. "Tướng quân, tình huống như thế nào?" Nhìn thấy Mộ Dung Húc trở về, Triệu Đại Hà lập tức tiến lên căng thẳng hỏi."
"Bên phía Quý tổng bị vướng chân, không cách nào dẫn theo viện binh đến như đã định, cự thể tình hình vẫn chưa rõ lắm."
Lông mày của Mộ Dung Húc lạnh lùng như băng, nói: "Diêm thị vì diệt trừ ta, thật sự là dùng hết tất cả thủ đoạn."
"Lại là Diêm thị?"
Nghe vậy, Triệu Đại Hà vốn đang sợ hãi vì nghe tin viện binh không đến trong nháy mắt biến thành tức giận ngập trời: "Tên Diêm thủ phụ kia đến tột cùng nghĩ sao vậy, đất nước đang lâm nguy, vào thời điểm mấu chốt như vậy, sao hắn ta có thể không xem xét đến chuyện lớn chứ?" Hiện tại, Triệu Đại Hà hoàn toàn cảm thấy tức giận, cho nên cũng chẳng để tâm đến việc bất kính với quan trên hay gì đó, dù sao nơi này ngoài người bên mình ra thì cĩng chỉ có giặc Oa, Diêm Tùng cũng không nghe được.
"Được rồi, hiện tại nói những lời này cũng không có tác dụng gì, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch mà làm." Mộ Dung Húc vỗ vai Triệu Đại Hà an ủi, sau đó nhảy lên lưng Liệt Diễm.