Chương 980: Thông Báo
Chương 980: Thông BáoChương 980: Thông Báo
Nghe vậy Thẩm Bích Thấm mới thản nhiên cười một tiếng, nàng lập tức quay lại việc chính: "Vậy thì đồng tri đại nhân, kho quân giới này có thể mở được rồi chứ?"
"Tất... Tất nhiên là có thể."
Im lặng một lúc, cuối cùng đồng tri đại nhân khẽ cẵn môi rồi cúi đầu, chắp tay trước Thẩm Thủ Nghĩa, nói: "Cho dù sau này phải đối mặt với hoàn cảnh thế nào, hạ quan nguyện ý đi theo Trung Nghĩa bá đại nhân, cùng tiến thối với đại nhân."
"Rất tốt! Nếu đã như vậy, đêm nay sau khi bắt đầu giờ cấm đi lại vào ban đêm, đại nhân phải tự mình mở cửa thành, đón chúng ta vào thành."
Thẩm Thủ Nghĩa vui vẻ nhìn Thẩm Bích Thẫấm, lập tức mỉm cười nói với đồng tri đại nhân: "Ta đã nhận được tin tức bên kia, bọn giặc Oa đã cướp bóc, đốt giết khắp nơi nên chúng vẫn chưa vội vàng đến phủ thành, đoán chừng cũng phải đến sáng sớm ngày mai mới có thể đến, cho nên chúng ta vẫn còn thời gian đêm nay bố trí thủ thành."
"Được! Hạ quan hiểu rõ. Đêm nay, vừa đến giờ cấm đi lại vào ban đêm hạ quan sẽ lập tức dẫn người ra cổng thành tiếp ứng." Đồng tri nghe vậy thì lập tức gật đầu đồng ý.
"Ngoài ra còn có một chuyện nữa, hy vọng đồng tri đại nhân có thể dán thông cáo, thông báo cho tất cả dân chúng trong thành biết về tình hình hiện nay của phủ Chương Châu."
Lúc này Thẩm Bích Thấm bước lên, nói: "Cũng tuyên bố rằng tất cả người của Trung Nghĩa bá phủ chúng ta đều nguyện ý ở lại tiến lùi cùng bách tính trong thành, Ngự Thiên Quân sắp đến cứu viện, hy vọng dân chúng có thể ở lại hỗ trợ thủ thành. Còn những ai muốn rời đi thì bắt buộc phải rời khỏi thành ngay trước giờ cấm đi lại ban đêm tối nay, nếu không cũng không thể ra khỏi thành được nữa."
"Được! Hạ quan lập tức cho người đi làm."
Đã quyết định ở lại thì tánh mạng của tất cả thân gia và tiền đồ đầu đặt vào trận chiến này, đương nhiên đồng tri không dám lơi lỏng, ông ta gật đầu rồi lập tức đi thông báo.
"Thấm Nhi, còn những người này, con định thế nào?"
Trở lại bá tước phủ, nhìn mười mẫy tên vô lại đang ngoan ngoãn quỳ ngay ngắn trong viện, Thẩm Thủ Nghĩa thắc mắc hỏi Thẩm Bích Thấm.
"Tước gia, thì ra là tước gia!"
Mấy tên vô lại này đến bá tước phủ rồi mới biết thì ra xe ngựa bọn hắn muốn cướp lại là của nhà Trung Nghĩa bá tước nên trong nháy mắt tất cả đều hối hận đến xanh ruột.
So với sợ hãi thì bọn hắn càng hối hận nhiều hơn, chỉ ước gì có thể tự cho mình mấy bạt tai. Trung Nghĩa bá chính là ân nhân của mọi người trong phủ Chương Châu, bọn hắn lại đánh cướp của ân nhân, nếu bị người trong nhà biết được chẳng phải sẽ đánh chết bọn hắn sao?
"Tước gia, tiểu nhân bị mỡ heo làm mờ tâm trí nên mới dám làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa thế này."
Một người trong số đó đã tỉnh táo lại, còn chưa đợi Thẩm Bích Thấm nói chuyện, hắn ta lập tức cho mình một bạt tai: "Thỉnh tước gia trị tội, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không dám hô một tiếng oan”
"Đúng vậy! Thế mà lại đáng cướp của ân nhân, chúng tiểu nhân thật sự không bằng súc sinh. Tước gia, ngài muốn trừng phạt thế nào cũng được, chúng tiểu nhân sẽ không oán giận nửa lời."
Mấy người khác cũng nhao nhao tự cho mình một bạt tai, sau đó bắt đầu dập đầu tạ tội.
"Hừ, xem ra các ngươi còn chưa biết sai."
Nghe vậy Lưu Trường Phúc đứng một bên không khỏi cúi đầu, hẵn bước lên, trầm giọng trách mắng: "Biết không thể xuống tay với ân nhân, có thể thấy các ngươi còn chưa đánh mất lương tâm nhưng lẽ nào có thể tùy ý gây hại cho những bách tính khác?"
"Ta... Chúng ta biết sai rồi." Nghe vậy mấy người này đều xấu hổ, gục đầu xuống đất, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích 'Thấm.
"Được rồi. Nếu các ngươi đã biết sai ta cũng đồng ý buông tha cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Thẩm Bích Thấm phẩy tay, thản nhiên nói: "Chẳng qua làm chuyện sai trái thì phải chuột lỗi."