Chương 986: Cửa Ải Này
Chương 986: Cửa Ải NàyChương 986: Cửa Ải Này
Tuy cảm thấy lo lắng nhưng từ trước đến nay Thẩm Thủ Nghĩa luôn tin tưởng nữ nhi này của mình, ông ấy chỉ xoa đầu nàng rồi trịnh trọng dặn dò một câu.
"Ừm, con hiểu rồi."
Thẩm Bích Thấm mỉm cười, quay đầu dẫn theo hơn hai trăm người vận chuyển một phần quân giới đi về phía cửa nam.
Nguyệt Cảng nằm ở cửa sông Cửu Long, hướng đông nam của phủ Chương Châu nên giặc Oa muốn vào thành sẽ lựa chọn cửa nam và cửa đông là gần nhất.
Cửa nam chính là lối vào phủ thành, giặc Oa chính là binh lính từ xa đến, bọn chúng sẽ không dám tiêu hao sức lực đánh chiến nên tất nhiên sẽ lựa chọn tốc chiến tốc thắng. Vì vậy Thẩm Bích Thấm đã đưa ra kết luận, giặc Oa sẽ muốn xông vào từ cửa nam, vì vậy nàng sẽ bố trí binh lực trọng điểm ở cửa nam này.
Đương nhiên ở những nơi khác nàng cũng đã bố trí thành viên Cái Bang theo dõi tình hình, một khi có biến cố gì, sẽ lập tức lấy đạn làm tín hiệu thông báo cho nhau.
"Cô nương, tất cả ở đầu thành đều đã được bố trí xong." Rất nhanh sau đó, Lâm Hào đã bước lên, cung kính báo cáo cho Thẩm Bích Thấm.
Hai mươi binh lính Mộ Dung Húc sai đến cũng được Thẩm Bích Thấm kêu gọi đến hỗ trợ chỉ huy thủ thành, vì họ đều là các lão binh có kinh nghiệm tác chiến, có họ Thẩm Bích Thấm càng có lòng tin thủ được thành.
Dù sao nàng không quá hiểu biết về chiến sự thực tế, tuy nhiên lý luận suông và tự thân tác chiến hoàn toàn khác nhau, nàng chỉ biết nghĩ ra kế, cụ thể chấp hành thế nào thì phải là một quân sĩ chính quy mới được.
"Lâm thúc, nơi này nhờ vào mọi người rồi!" Nói xong, Thẩm Bích Thấm trịnh trọng thi lễ với những người này.
"Cô nương nghiêm trọng quá rồi! Không nói chúng ta đều đã nhận lời thiếu chủ phải bảo vệ tốt cho cô nương mà cô nương còn là ân nhân cứu mạng của chúng ta, bây giờ cô nương gặp nạn, tất nhiên chúng ta không thể thoái thác."
Lầm Hào dứt lời đã lập tức chào theo kiểu nhà binh, vẻ mặt kiên quyết nói: "Còn nữa, mặc dù bây giờ ta không còn là quân nhân nữa nhưng đã từng là một quân nhân, dù không bảo vệ được quốc gia nhưng giữ vững được một tòa thành đã đủ khiến ta hài lòng." "Ta tin tưởng..." Nhớ đến Mộ Dung Húc, trong lòng Thẩm Bích Thấm không khỏi rung động, nàng lập tức mỉm cười."
Nhưng vào lúc này một tiếng kêu cao vút của chim ưng đã truyền đến, ngay lập tức hình ảnh to lớn của Bạch Giác và Bạch Quỳnh đã cùng nhau lượn đến đầu thành và đến trước mặt Thẩm Bích Thấm.
"Bạch Giác tướng quân, Bạch Quỳnh tướng quân!"
Nhìn thấy hai con chim ưng đồng thời bay đến, hai mắt Lâm Hào đứng cạnh lập tức tỏa sáng, ông ấy kích động nói: "Hai con chim ưng đồng thời trở về thế này, cô nương, thiếu chủ, nhất định thiếu chủ đang trên đường đến đây!"
"Ữm"
Từ trước đến nay hai con chim ưng này đều đi theo Mộ Dung Húc và Thẩm Bích Thấm, mỗi người một con, bây giờ cả hai cùng trở về thì cho dù chưa xem thư Thẩm Bích Thấm cũng biết Mộ Dung Húc đang trên đường chạy về đây.
Chờ xem thư xong, trong nháy mắt trên mặt Thẩm Bích Thấm hiện vẻ vui mừng, nói: "Đã giải quyết xong chuyện ở Tiên Du, giết được hơn ba ngàn kẻ thù, đại hoạch toàn thắng. Bây giờ A Húc đang dẫn theo một ngàn binh lính trở về bằng đường biển, trễ nhất là sáng ngày mốt có thể đuổi đến đây rồi."
"Thắng rồi? Thật sự quá tốt rồi! Không hổ là thiếu chủ!" Nghe được Tiên Du thắng trận, trên mặt Lâm Hào cũng đầy vẻ vui mừng.
"Viện binh sẽ đến được vào ngày mốt? Hôm nay là hai mươi tám, ngày mốt chính là ba mươi rồi."
Nhưng vào lúc này sắc mặt Lưu Trường Phúc lại trở nên nặng nề, nói: "Vậy đó chính là ba mươi tết. Năm nay phủ Chương Châu gặp phải quá nhiều tai nạn, hy vọng có thể thuận lợi bước qua khỏi cửa ải này mà nghênh đón năm mới."
"Ừm,"