Chương 996: Gặp Lại Nhau
Chương 996: Gặp Lại NhauChương 996: Gặp Lại Nhau
Không ngoài suy đoán, tên thủ lĩnh trợn trừng hai mắt, cơ thể nghiêng ngã, từ từ rớt xuống khỏi lưng ngựa.
"Mở cổng thành!"
Thẩm Bích Thấm hé đôi môi đỏ, giọng nói lạnh lẽo ra lệnh.
"Vâng!"
Tất cả quân sĩ chờ đợi ở cổng thành vừa nghe thấy lệnh, lập tức tiến lên mở rộng cổng thành.
Cổng thành đã mở, mọi người lập tức nhìn thấy giặc Oa trước mắt mình đang nhao nhao quay lưng về phía họ để chiến đấu với Ngự Thiên Quân.
"Đi! Giết hết bọn chó săn, ác tặc này!"
Nghĩ đến tin tức mấy ngày nay Quang Tử đã mang về từ Nguyệt Cảng bên kia, Thẩm Bích Thấm quả thực hận bọn giặc Oa này thấu xương. Nàng hô to một tiếng rồi dẫn đầu xông lên.
"Giết! Giết bọn chó hoang này!"
Thấy vậy, mọi người sau lưng nàng cũng hô to một tiếng rồi kéo nhau xông lên."
"Phập phập..."
Những tên giặc Oa này vốn đang sợ vỡ mật vì sự xuất hiện đột ngột của Ngự Thiên Quân, bọn chúng đang chật vật chống cự với Ngự Thiên Quân, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để chạy trốn nhưng lại quên mất phía sau chúng chính là cổng thành phủ Chương Châu, mà càng không ngờ đến chính là Thẩm Bích Thấm lại dám mở cổng thành.
Thế là lần này giặc Oa giống như nhân bánh bị kẹp chặt vào giữa, bị Mộ Dung Húc và Thẩm Bích Thấm giáp kích cả hai phía, bọn chúng hoảng hốt bỏ chạy, tán loạn.
Chỉ là làm sao Thẩm Bích Thấm và Mộ Dung Húc bỏ qua cho những tên giặc Oa này như thế, cả hai người đều không do dự, chia binh ra làm hai đường, truy kích.
"Trời... Trời ơi..."
Những người đứng trên thành xem chiến đã ngây ra như ngỗng từ bao giờ tồi.
Cho tới bây giờ họ mới biết ngũ tiểu thư bá tước phủ ngày thường đều dịu dàng, hiền thục nhưng lại mạnh mẽ thế này, đúng là đánh giết cho những tên giặc Oa chạy trối chết.
Đặc biệt là khả năng bắn cung xuất quỷ nhập thần kia, quả thực khiến mọi người được mở rộng tâm mắt. "Ực,..
Đồng tri và tri huyện đứng đó đang cố gắng nuốt nước bọt xuống một cách khó nhọc, biểu cảm cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa gượng cười nói: "Tước... Tước gia, lệnh thiên kim, không... không hổ là phu nhân tương lai của tướng quân."
"Khụ!"
Nghe nói như vậy, Thẩm Thủ Nghĩa vốn đang cảm thấy ngứa tay suýt nữa đã bị sặc nước bọt của mình, ông ấy ho khan vài tiếng, lời nói đầy vẻ lúng túng: "Đây là đương nhiên, không thể làm tên tuổi của Mộ Dung tướng quân bị yếu đi."
"Ha ha ha, đúng đúng!"
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói lời này, hai người đồng tri và tri huyện đều im lặng trong nháy mắt, sau đó trong lòng lại không ngừng oán thầm. Bình thường Trung Nghĩa bá nhìn vô cùng trung thực nhưng không ngờ cũng có lúc da mặt dày thế này.
Giặc Oa hơn ngàn người, mà Ngự Thiên Quân cộng thêm quân do Thẩm Bích Thấm dẫn đầu cũng có khoảng một ngàn nắm trăm người, lực chiến đấu có sự chênh lệch lớn, nhân số yếu hơn, tất nhiên giặc Oa không có chỗ che thân, sau khi truy đuổi được vài dặm thì đã bị chém giết.
Cuối cùng đám giặc Oa làm hại phủ Chương Châu đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Đương nhiên Mộ Dung Húc không yên lòng để Thẩm Bích Thấm tự mình đuổi theo đám giặc Oa đó, vì vậy đã phái một bộ phận nhân mả sang đó hỗ trợ nàng, sau khi chém giết hết tất cả giặc Oa, Thẩm Bích Thấm bàn giao cho mọi người xử lý thi thể và thủ cấp của bọn chúng xong, nàng lập tức nhảy lên lưng ngựa, nhanh chóng chạy trở về phủ thành.
Chỉ là nàng mới quay lại được nửa đường, từ xa đã nhìn thấy một dáng người đỏ như lửa từ phía đối diện đang chạy về phía nàng.
"A Húc..."
Thẩm Bích Thấm vừa nhìn đã nhận ra thân phận của người đến, nàng không khỏi ghìm dây cương lại, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đứng yên tại chỗ lằng lặng chờ Mộ Dung Húc đến gần mình.
"A Thấm..."
Mộ Dung Húc cũng đã nhìn thấy Thẩm Bích Thấm từ sớm, thấy nàng nhảy xuống lưng ngựa, hẳn cũng giảm chậm tốc độ của ngựa lại, khi khoảng cách còn cách Thẩm Bích Thấm khoảng một trượng thì tung người nhảy xuống ngựa.
Gió lạnh nhè nhẹ, lá rơi bay đầy trời như lông vũ, hai người cứ như thế mà nhìn nhau, chớp mắt vạn năm, thời gian tựa như ngừng lại, kéo dài đến tận cùng của thế giới.
Chợt Thẩm Bích Thấm chậm rãi duỗi tay ra, đồng tử như lưu ly, sóng mắt như làn nước mùa thu, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp nói: "A Húc, ta muốn ôm."
Gió chợt nổi lên làm chiếc áo choàng màu đỏ tươi bay lên.