Chương 998: Ta Nhớ Muội
Chương 998: Ta Nhớ MuộiChương 998: Ta Nhớ Muội
Gò má lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện một rặng mây đỏ, vành tai cũng ửng hồng, trên gương mặt vốn yêu nghiệt càng làm tăng thêm vẻ đẹp khuynh thành.
"Phụt..."
Thấy phản ứng này của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm không nhìn được cúi đầu trốn vào lồng ngực hắn, lén cười, bả vai nàng run rẩy không thôi.
Ôi, nếu chẳng phải dưới thành đang có biết bao ánh mắt chăm chú nhìn họ như vậy, nàng thật sự muốn lẫn lướt người đàn ông này, mạnh mẽ xâm phạm hắn.
Lúc này biểu hiện của nam nhân này quả thực quá ngây thơ! Quá đáng yêu! Quá xinh đẹp! Quá sức làm người ta muốn phạm tội.
"Muội!"
Biết được vì sao Thẩm Bích Thấm bật cười, Mộ Dung Húc chỉ thở dài một tiếng bất đắc dĩ nhưng hắn vẫn ôm chặt nàng như trước.
"Ụy,.."
Rất nhanh sau đó hai người đã đến trước cổng thành, lúc này một nhóm quân sĩ vừa rồi theo Mộ Dung Húc truy sát giặc Oa đã bày trận chỉnh tê, chờ đợi hẳn ở đó.
"Tham kiến tướng quân, phu nhân!"
Nhìn thấy hai người đến, tất cả Ngự "Thiên Quân đều to tiếng chào.
Nghe mọi người gọi nàng là phu nhân, trong nháy mắt mặt của Thẩm Bích Thấm cũng đỏ lên, nàng chôn mặt mình vào lồng ngực Mộ Dung Húc, giận dỗi đập một cái vào lồng ngực hắn: "Đều tại huynh!"
Chỉ là từ trước đến nay nữ tử đều là sinh vật khẩu thị tâm phi, trên mặt Thẩm Bích Thấm như đang trách móc nhưng thật ra trong lòng nàng lại cực kỳ thích thú, nàng còn âm thầm khen ngợi những quân sĩ này đúng là hiểu chuyện, không uổng công nàng lao tâm lao lực vì họ.
"Ngượng ngùng gì chứ, muội vốn chính là tức phụ Mộ Dung Húc ta chưa cưới về, gọi phu nhân cũng không sai."
Mộ Dung Húc nhìn ra vẻ vui mừng ở khóe mắt nàng nhưng hắn không vạch trần nàng, chỉ tung người nhảy xuống ngựa trước rời ôm nàng xuống sau.
Vốn dĩ với thân thủ của Thẩm Bích Thấm, nàng tự mình xuống ngựa cũng không thành vẫn đề nhưng bây giờ có người tình nguyện cống hiến sức lực, tất nhiên nàng cũng không từ chối, tiện thể còn chiếm tiện nghi trên người mỹ nhân, cớ sao không làm?
"Tham kiến Mộ Dung tướng quân!"
Lúc này những dân binh đi theo Thẩm Bích Thấm truy sát giặc Oa cũng đã trở về, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Húc, tất cả đều nhao nhao quỳ xuống hành lễ.
"Ừm, đều đứng lên đi!"
Gật đầu với các dân binh, Mộ Dung Húc quay sang nhìn những Ngự Thiên Quân tiến về hiệp trợ nói: "Về đội!"
"Xoạt xoạt xoạt..."
Nghe được mệnh lệnh, tất cả Ngự Thiên Quân lập tức quay lại đội ngũ, đứng nghiêm.
"Mở cổng thành đi! Giặc Oa đều bị chém giết rồi." Thấy quân đội đã chỉnh đốn hoàn chỉnh, lúc này Thẩm Bích Thấm mới ngẩng đầu nói với người đứng trên đầu thành: "Nói với mọi người bây giờ đã an toàn rồi."
"Vâng!"
Được xác nhận, các dân binh đứng trên đầu tường vui vẻ, lập tức chạy xuống thông báo.
Rất nhanh sau đó, cổng thành đã được mở ra.
Thấy cổng thành đã mở, tất cả quân sĩ lập tức tách ra làm hai hướng, tạo một lối đi ở giữa để Thẩm Bích Thấm và Mộ Dung Húc cùng các dân binh vào thành.
"Làm gì vậy?"
Thẩm Bích Thấm đang muốn đi vào nhưng không ngờ lại bị Mộ Dung Húc nắm chặt tay, nàng muốn thoát ra cũng không được. "A thấm, cứ nắm tay thế này đi Ta nhớ muội lắm!" Đi đến cạnh, sóng vai với Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc nói nhỏ.
"Vậy... Ừ, được thôi!"
Ánh mắt Mộ Dung Húc vô cùng sâu, kèm theo đó là ma lực khiến người ta không cách nào từ chối được và cả vẻ thỉnh cầu, chờ mong. Ánh mắt này khiến trái tim Thẩm Bích Thấm như mềm ra, làm sao nàng từ chối được nên chỉ có thể gật đầu nhận lời hẳn.
Vào giờ khắc này trong lòng Thẩm Bích Thấm bỗng dâng lên cảm giác giống như anh hùng rơi vào đường cùng, sống qua hai đời, lẽ nào muốn nàng ngã lên người tên tiểu tử ngay trước mắt còn nhỏ tuổi hơn mình này sao?
"Xoạt xoạt xoạt..."
Chờ đến khi Mộ Dung Húc và Thẩm Bích Thấm vào trong thành, quân sĩ sau lưng vô cùng nhanh chóng đã tự giác bước lên ngăn cản dân chúng ra hai bên, tránh tạo cảnh hỗn loạn, cũng vì nghĩ đến sự an toàn của mọi người nên ở mỗi thành trì Ngự Thiên Quân luôn làm như vậy, bây giờ giống như đã tập thành thói quen rồi.
"Tham kiến Mộ Dung tướng quân, ngũ tiểu thư!"