Chương 146: Ống Tay (1)
Chương 146: Ống Tay (1)Chương 146: Ống Tay (1)
Vì thế, chờ bọn nhỏ nghỉ ngơi trở về, Trần Bảo Âm nói: "Buổi chiều chúng ta không đi học."
"A2?" Bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau.
Trần Bảo Âm cười nói: "Ta cho các ngươi đọc mấy đầu thơ. Ai thích một câu nào, thì nói cho ta."
"Vâng, tiên sinh." Bọn nhỏ trả lời.
Chờ bọn nhỏ ngồi xong, Trân Bảo Âm bắt đầu đọc thơ mình thích.
"Tiên sinh, ta thích câu này." Lan Lan giơ tay lên, ngâm nga nói: "Mãn thế dương hoa đào lý trang, nhà mình thải thải Chỉ Lan hương."
Nơi này có tên của nàng, nàng thích.
Mặt Trần Bảo Âm lộ vẻ tươi cười, ôn nhu nói: "Lan Lan, tiên sinh đặt tên Chỉ Lan cho ngươi, đại danh Trần Chỉ Lan, ngươi thích không?"
Lan Lan ngây dại, nhìn khuôn mặt mỹ lệ giống như tiên tử trên mặt trăng của cô cô, trên mặt nàng nóng lên, dan dần đỏ lên một mảnh, nắm chặt tay, dùng sức nói ra: "Ta thích!"
Trân Chi Lan, tên của nàng! Thật dễ nghe! Lan Lan cực kỳ thích, chịu đựng kích động nói: "Cảm ơn tiên sinh."
"Ừ”" Trần Bảo Âm khẽ gật đầuNgồi xuống đi."
Nàng lại bắt đầu đọc thơ, khi đọc đến một câu, Ngưu Đản nhấc tay nói: "Tiên sinh, ta thích câu này, có thể sử dụng câu này đặt tên cho ta không?"
Ngưu Đản lớn sắp chín tuổi, lá gan lớn, mà biết được việc. nếu Cô cô đặt tên cho Lan Lan muội muội, vậy cũng có thể đặt tên cho bọn họ.
"Có thể." Trần Bảo Âm gật đầu.
Ngưu Đản thích thơ là: "Tức sùi bọt mép! Dựa vào chỗ lan can, mưa rơi rả rích ngừng lại. Nâng mắt nhìn qua, ngửa mặt lên trời thét dài, chí lớn mạnh mẽ."
Trần Bảo Âm nói: "Vậy đặt tên cho ngươi là Trần Khiếu Thiên, như thế nào?"
Khiếu Thiên? Đủ hào khí! Hai mắt Ngưu Đản lập tức tỏa sáng, ôm quyền hét lên nói: "Thích! Cảm ơn tiên sinh!"
Trần Bảo Âm cười ý bảo hắn ngồi xuống, tiếp tục đọc thơ. Dùng thời gian nửa buổi chiều, đều ban tên cho chín hài tử.
Ngày hôm sau Trần Bảo Âm lại đến đại bá, lúc cho bọn nhỏ đi học, bị đại bá nương kéo sang bên cạnh trước.
"Ngươi đứa nhỏ này!" Đại bá nương dỗi nói: "Làm chuyện tốt cũng không nói với chúng ta! Nếu không phải Hạnh Nhi Ngưu Đản rêu rao, chúng ta cũng không biết gì!"
Bọn nhỏ có tên nên rất kiêu ngạo, gọi tên của nhau, không bao giờ cho phép người khác gọi tên mụ của mình nữa. Đặc biệt là Ngưu Đản, tên "Ngưu Đản" này so với "Khiếu Thiên", sao có thể so được? Ai mà gọi hắn là Ngưu Đản, hắn sẽ tức giận!
Ngay cả phụ thân hắn gọi hắn một tiếng, hắn đều vung vẩy nắm tay nhỏ, bởi vậy bị phụ thân hắn đánh mông một trận. Nhưng sau khi đánh xong, các đại nhân đều biết việc này.
Trần Bảo Âm đặt tên cho bọn nhỏ, không chỉ có bọn nhỏ vừa lòng, các đại nhân cũng đều vui mừng khôn xiết, đều nói: 'Bảo Nha Nhi cũng thật là tốt."
“Tâm quá thành thật."
"Ngũ thẩm tử đặt tên cho tiểu tôn tử của bà ấy, mất hai văn tiền. Bảo Nha Nhi vô thanh vô tức đã đặt tên xong cho bọn nhỏ rồi."
Đây thật sự là xem bọn họ như người một nhà! Không phải là giả vol Từ khi Bảo Nha Nhi trở về, làm chuyện nào mà không phải chân thực? Nàng tốt, mọi người sẽ không không tốt với nàng.
"Đại ca ngươi lên trấn trên cắt thịt, đến trưa, gọi phụ mẫu ca tẩu ngươi đều đến nhà, ta làm vằn thắn ăn!" Đại bá nương sảng khoái nói.
Đặt tên cho bọn nhỏ, dựa theo giá cả ngũ thẩm tử nói, cũng chỉ mười mấy văn. Nhưng đại phòng mời nhị phòng ăn sủi cảo, vậy cũng không phải là chuyện mười mấy văn tiền.
Tính toán như vậy đại phòng sẽ bị lỗ. Nhưng, giữa thân thích ở chung, sao mọi chuyện có thể so đo chứ?
"AI" Trần Bảo Âm rất ngoài ý muốn, đại bá nương cũng quá hào phóng rồi, nàng rất vui vẻ nói: "Cảm ơn đại bá nương, chờ ta trở vê sẽ nói."
Đại bá nương mời ăn thịt, sao có thể từ chối? Nàng nhất sẽ không khách sáo!
Vui mừng giảng bài cho bọn nhỏ, trong lúc nghỉ ngơi, chạy về nhà nói với Đỗ Kim Hoa.