Chương 191: Trò Chuyện (2)
Chương 191: Trò Chuyện (2)Chương 191: Trò Chuyện (2)
Cô nương lão thái thái coi trọng chưa chắc hắn đã thích. Vị Trân gia nữ bị ôm nhầm này nhất định cả người chỉ biết lễ nghỉ phép tắc. Còn dạy học sinh đọc sách nhất định là người khô khốc không thú vị. Lão thái thái thì tốt rồi, nếu bà đã thích vậy để cho bà nhận nghĩa nữ là được rồi.
Trân Gia thôn.
Từ trong học đường xây ở cửa thôn truyên đến tiếng đọc sách vang vọng, Trần Bảo Âm thì đứng dưới tàng cây liễu lớn cách đó không xa nói chuyện với người trong thôn.
Chủ yếu là một đại tẩu kéo nàng, nhờ nàng thương tình: "Bảo Nha Nhi, ngươi nhận thêm một học trò nữa đi? Trước đó nhà chúng ta có chút túng quân mới không cho đứa bé đến. Cha nó nhờ ông nội xin bà nội, rốt cục gom được một chút tiền, ngươi xem..."
"Tẩu tẩu, dạy không lại." Trần Bảo Âm khéo léo cự tuyệt nàng,Hơn nữa cũng không có bàn dư. Tổng cộng có mười lăm bàn đọc sách, hai mươi chín học sinh, chỗ trống còn lại là để dành cho Ngân Lai nhà ta, năm sau Ngân Lai có thể đến học đường rồi."
Trở về Trần gia thôn lâu như vậy, tình hình người trong thôn đại thể Trân Bảo Âm biết rõ. Ít nhất, gia đình tẩu tử này không nghèo đến mức đó.
Đây cũng không phải là người đầu tiên, đã có mấy thím, đại nương, tau tử tìm nàng cầu tình, muốn đưa hài tử vào. Đoán chừng là cảm thấy nàng dạy rất đàng hoàng bọn nhỏ đều trở nên quy củ biết lễ, thường xuyên còn có thể nói ra chút điển cố cho nên trong lòng hối hận.
Trần Bảo Âm trong lòng rất cao hứng nha! Nàng để tâm dạy dỗ, bọn trẻ có thay đổi rõ rệt mọi người đều thấy được, nàng tất nhiên rất vui mừng. Nhưng cao hứng thì cao hứng, để cho nàng nhận thêm người nàng cũng không thêm được.
"Bảo Nha Nhỉ" vị tẩu tử kia nắm tay nàng năn nỉ.
Trần Bảo Âm rút tay về, lấy cớ thoát thân: "Ta phải vào bên trong nhìn một chút, có đứa nhỏ không thấy ta lại lười biếng "
"Này! Này! Bảo Nha Nhi!"
Trần Bảo Âm cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy. Thật sự, mỗi lân muốn nghe chút náo nhiệt đều sẽ bị người lôi kéo cầu tình.
Trong học đường, những đứa trẻ lớn nhỏ ngồi thẳng, gật gù đọc sách. Từng cái đầu nhỏ, đều gội sạch sẽ tết thành đuôi sam hoặc búi tóc nhỏ, mặc quần áo cũng sạch sẽ gọn gàng, không giống với những đứa trẻ nghịch ngợm khác trong thôn.
Trần Bảo Âm rất hài lòng nhìn, cảm thấy cả đám đều là hoa nàng nuôi, không cần tưới nước không cần cắt tỉa chính mình là có thể phát triển rất tốt, hơn nữa sẽ không chết khô hoa. Thật tuyệt vời.
Nàng không có mệnh mộc, nuôi cái gì cũng không nuôi được, hết lần này tới lần khác lại rất thích nuôi chút gì đó, vì thế không ít buồn bực. Lần này được rồi, nàng mặt dày nghĩ, nhìn đám này được nàng nuôi tốt biết bao?
Tiên sinh, bên ngoài có người! Đột nhiên, một học sinh la lên.
Trần Bảo Âm nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ thấy một bóng dáng yên lặng đứng ở ngoài học đường, đứng cách một khoảng, nhìn qua không muốn quấy ray bọn nhỏ đọc sách.
Nàng đi đến bàn học sinh kia, gõ thước lên mặt bàn: "Liên quan gì đến con? Lại phân tâm! Đọc thuộc hết rồi? Vậy để ta kiểm tra một chút!"
Học trò này tên thật là Trân Tùng Đình, đầu óc rất linh hoạt, đọc sách luôn xong trước mấy người, so với Kim Lai còn linh tuệ hơn một chút. Mà học trò dân đầu, cho tới bây giờ đều không sợ tiên sinh kiểm tra.
Cậu đứng lên, phủi phủi bụi đất vốn không tôn tại trên ống tay áo, nghiêng đầu mở miệng đọc thuộc lòng.
Trần Bảo Âm nghe, rất lưu loát không thiếu một chữ. Nàng gật đầu, bảo cậu ngồi xuống, nhưng vẫn dùng thước võ nhẹ vai cậu: 'Không được vi phạm nội quy lớp học, nếu không lần sau phạt con viết chữ." "
Trân Tùng Đình nghe xong mắt sáng lên. Cậu muốn bị phạt! Mọi người đều biết đều biết viết chữ phải có bút mực, giấy viết. Bị phạt viết đồng nghĩa tiên sinh dạy họ viết bằng bút lông!