Chương 212: Báo Thù (3)
Chương 212: Báo Thù (3)Chương 212: Báo Thù (3)
Nàng cứ luôn cảm thấy rằng hắn không nghiêm túc, đang cợt nhã nàng.
"Cảm phiền ngươi" Nàng chu miệng nói: "Không có chuyện gì thì vê đi, ta muốn vào trong rồi."
Cố Đình Viễn bèn nói: "Tiểu Thư, hẹn gặp lại."
Gặp lại cái gì mà gặp lại. Trần Bảo Âm muốn lấy cây thước đánh hắn ta, nghĩ nghĩ thế nào lại không có ra tay, hất mặt lên đi vào lớp học.
Cố Đình Viễn cúi đầu buộc lại chiếc túi, xoay người nhìn Triệu Văn Khúc vẫn chưa đi, liếc nhẹ một cái, rồi cất bước rời đi.
"Aiya?" Triệu Văn Khúc cũng nhíu mày, sau đó cũng cùng rời đi.
"Này, nhát gan."
Cố Đình Viễn làm như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại.
"Chúng ta cùng đi, giữ hắn ta lại cho ta" Triệu Văn Khúc ra lệnh cho người hầu của mình, lão thái thái chỉ muốn hắn không dùng vũ lực với Trần Bảo Âm, cũng không có nói là với người khác thì không dùng được?
Hai người hầu suy nghĩ một lát. Bốn mắt nhìn nhau, sau đó bèn giữ Cố Đình Viễn lại.
"Người quân tử không cùng kẻ tiểu nhân đôi co." Cố Đình Viễn co chân bỏ chạy
Từ nhỏ tỷ tỷ đã dạy hắn, không cần thiết phải cạnh tranh với kẻ vô lại. Bởi lẽ quân tử nói đạo lý, còn tiểu nhân thì không. Người quân tử vĩnh viễn đấu không lại tiểu nhân đâu.
Nhưng người quân tử có thể bỏ công đèn sách, thi cử thành danh, để rồi mấy kẻ lưu manh nhìn thấy hắn ta chỉ có thể quỳ gối thể hiện lòng kính trọng, chứ không dám cạnh tranh cùng hắn ta nữa.
Về sau, Bảo Âm cũng dạy hắn ta: "Người ốm yếu như ngươi, người ta có thể dùng một nắm tay mà đấm ngươi trọng thương luôn, thế nên ngươi phải nhớ rõ, ngươi là văn sĩ, động tay động chân không phải là thế mạnh của ngươi."
Mặc dù trong lời nói có sự ghét bỏ, nhưng Cố Đình Viễn biết, chỉ là Bảo Âm lo lắng cậu chịu tổn thương, mới không muốn hắn ta ra tay với người khác. Chỉ là từ ngữ Triệu Văn Khúc đê tiện, làm nhục thanh danh của Nàng, há có thể bỏ qua?
"Này tiểu tử" Triệu Văn Khúc ngây người một lát, chỉ nhìn thấy Cố Đình Viễn đã chạy xa, trố mắt nhìn trân trối: "Vẫn có thể chạy áI"
Sự kiêu ngạo của kẻ đọc sách đâu? Suy cho cùng chỉ là một kẻ nhát như thỏ đế, hắn ta nhổ nước bọt nói.
"Đúng là đồ vô dụng, vậy mà còn muốn nàng ta thích." Triệu Văn Khúc chế giễu một phen, tỏ vẻ rất khinh thường. Chắp tay sau lưng, chậm rì rì bước trên đường lớn. Hôm nay hắn ta đã phạm phải sai lâm vì quên mất một việc, chính là lý do nữ tử Triệu gia vứt bỏ cây trâm. Vốn từ nhỏ nàng đã biết, thấy được nhiều món đồ đắt giá, chút vật phẩm này nàng không để vào mắt cũng là chuyện hiển nhiên.
Chỉ sợ là những món đồ quý hiếm trên đời nàng đều đã nhìn rồi. Muốn làm hài lòng Trần Bảo Âm, cần phải có một món đồ vừa mới lại còn độc lạ thì mới được, trong lòng Triệu Văn Khúc ngẫm nghĩ.
"Ôi chao!" Đột nhiên hắn ta bị hụt chân, cả người mất trọng tâm, ngã nhào về phía trước
Hai nha hoàn đi bên cạnh hắn ta, vươn tay ra đỡ, nhưng đỡ không được, trơ mắt nhìn Triệu thiếu gia ngã nhào ra đất. Không đúng, nơi hắn ta ngã, hình như có một bãi phân.
"Thiếu gia." Hai nha hoàn kinh hô, vội vàng đỡ hắn ta dậy
Mùi hôi thối của đống phân lan tỏa khắp mặt, Triệu Văn Phúc phẫn nộ nói: "Là tên khốn nào đào hố giữa đường?"
Hắn ta đang đi bình thường, làm sao biết được có một ổ gà ở giữa đường? Còn được bao phủ bởi một đống lá, hắn ta thậm chí còn không chú ý tới.
"Nhất định là do tên mặt trắng lúc nãy." Triệu Văn Khúc hừ một tiếng, khạc ra một đống nước bọt, hổn hển nói: "Dám chơi trò nham hiểm với lão gia, cứ chờ mà xeml"
Hai nha đầu thầm cười trong bụng, nhưng mà không dám cười ra mặt, đưa mắt nhìn xuống đất, nói: "Thiếu gia, hố này không phải do ai đào, chắc là trùng hợp thôi."