Chương 230: Đè Lại (4)
Chương 230: Đè Lại (4)Chương 230: Đè Lại (4)
Tại sao cô gái khôn khéo này không thể làm vợ của nhi tử mình? Triệu lão thái thái nghĩ tới đây, trong lòng lại đau nhói.
Mặt khác, khi Triệu Văn Khúc lại bị giam trong nhà, cuộc sống ở Trần gia thôn trở lại bình lặng.
Trân Bảo Âm dạy học hàng ngày, Cố Đình Viễn đọc sách và đi dạo hàng ngày, còn Cố Thư Dung thường ôm giỏ đến thăm nhà thông gia tương lai.
Bà thông gia thương lai là một lão thái thái tốt bụng, Cố Thư Dung nguyện ý ở bên cạnh bà, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ một chút, ví dụ như Tiền Bích Hà chuẩn bị nước sốt thịt, nàng sẽ đưa ra một số ý kiến.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng su6n sẻ. Một cô nương dung mạo xuất chúng, tính tình dịu dàng đoan chính, tay nghề thêu thùa giỏi như Cố Thư Dung, còn có một đệ đệ tú tài thì dù lớn tuổi hơn một chút vẫn là đối tượng làm mai tốt!
Nhiều người trong thôn động tâm, có nhiều người hỏi cho nhi tử nhà mình, có nhiều người nhọc lòng cho nhà mẹ đẻ bên kia. Họ không thể hỏi trực tiếp Cố Thư Dung cho nên đã nhờ Đỗ Kim Hoa giúp họ làm hòa.
"Thím à, lần trước con nhờ thím hỏi chuyện này, như thế nào rồi?" Một hôm có tức phụ đến nhà hỏi.
Đỗ Kim Hoa không ngẩng đầu nói: "Ta không có hỏi."
"A? Thím, sao người không hỏi?" Tức phụ kia dậm chân nói.
Đỗ Kim Hoa nói: "Không biết hỏi, muốn biết thì ngươi có thể tự hỏi."
Tức phụ kia nhờ Đỗ Kim Hoa hỏi vì cảm thấy Đỗ Kim Hoa cũng nóng lòng muốn Cố Thư Dung gả ra ngoài. Bảo Nha Nhi sắp thành thân với tú tài, đại cô tử Cố Thư Dung không chướng mắt sao?
Đối với đại cô tử (chị chồng), dù em dâu đẹp đến mấy, nhưng khi cô gái trong nhà gả vào, họ sẽ là người lo lắng, khó xử lắm!
Không ngờ Đỗ Kim Hoa hoàn toàn không hỏi, tức phụ có chút tức giận, dậm chân đi ra, quyết định tự mình đi hỏi.
Đỗ Kim Hoa ngẩng đầu nhìn nàng ta, bĩu môi, sau đó cúi đầu, tiếp tục làm ống tay cho Trần Nhị Lang. Hắn lái xe cả ngày, tay hắn rất lạnh. Làm cho hắn bao tay cũng để hắn đỡ phải kêu trong lòng bà không có hắn.
Đỗ Kim Hoa không đáp lại những gì tức phụ nói. Những người khác bảo bà hỏi nhưng Đỗ Kim Hoa cũng chưa nói gì.
Nói gì chứ? Bảo Nha Nhi và Cố Đình Viễn vẫn chưa quyết định, bà vội vàng đuổi người ta đi là có ý gì? Bảo Nha Nhi đã quyết định rồi sao?
Bên cạnh đó, Đỗ Kim Hoa biết Cố Thư Dung sẽ không kết hôn sớm. Năm đó, khi người mai mối đến nhà cầu hôn, đã nói qua Cố Thư Dung sẽ đợi đệ đệ thành gia lập thất rồi mới tính chuyện kết hôn.
Đỗ Kim Hoa có thể hiểu tâm tư nàng ấy. Đã nuôi nấng đệ đệ từ nhỏ, tình cảm như mẫu tử, nàng lo lắng trước khi kết hôn sẽ yên tâm cho đệ đệ mình.
Chờ Bảo Nha Nhi và Cố Đình Viễn đính hôn rồi thu xếp cho Cố Thư Dung cũng chưa muộn. Đỗ Kim Hoa vẫn quan tâm đến đại cô tử lai của Bảo Nha Nhi.
Rất nhiều người đều để mắt đến Cố Thư Dung, một nữ tử hiền lành đoan chính, lớn tuổi cũng không kén chọn, nếu nàng ấy thật sự cái gì cũng giỏi thì đâu đén lượt nhà mình? Đỗ Kim Hoa từ chối yêu cầu giúp đỡ, cũng chỉ có thể tự mình nhờ Cố Thư Dung.
"Haiz." Cố Thư Dung ngồi ở bờ sông mà thở dài.
Khuôn mặt xinh đẹp thoáng nét buồn. Làm sao có thể không lo lắng chứ? Chuyển ra khỏi trấn chỉ để tránh những lời đàm tiếu từ bà mối và hàng xóm. Nào biết khi ve đến nông thôn, tất cả đều là người bản xứ xa lạ nhưng vẫn không trốn thoát được!
Trách ai được? Trách bản thân nàng ấy không chịu được cô đơn, nhất định phải đến chỗ đông người nghe đàm tiếu. Nếu nàng ấy ở nhà buồn chán cả ngày không gặp ai thì ai biết nàng ấy chứ? Lại có người sẽ làm mai cho nàng ấy sao?
Mặt sông đóng băng, xa xa có đám trẻ con đang đi trên mặt băng, dắt theo một con chó nhỏ màu vàng, con chó nhỏ màu vàng bốn chân không đứng được, nằm sấp trơn tuột khiến người cười không nói nên lời.
Nhưng Cố Thư Dung không cười được.