Chương 232: Đưa Thịt (1)
Chương 232: Đưa Thịt (1)Chương 232: Đưa Thịt (1)
Trân Bảo Âm thích nó đến chết. Ngay cả bây giờ nhớ lại, nàng cũng vẫn mong chờ không được. Nàng cúi đầu nhìn những ngón tay cuốn lấy đám cỏ khô héo từ lâu đã mất đi độ trắng nốn, mềm mại, đỏ rực như củ cà rốt.
Nghe nàng nói chuyện, Cố Thư Dung không khỏi nghĩ đến: "Có lẽ sẽ không quay lại" là có ý gì? Chẳng lẽ bản thân nàng muốn trở về sao?
Nhưng nàng ấy không hỏi, nếu không phải sẽ rất xấu hổ. Cho nên nàng ấy hỏi: "Trước đây có người nói xấu ngươi sao?"
"Ha ha!" Trần Bảo Âm cười to: "Hiện tại cũng có rất nhiều người nói xấu ta."
Quay đầu nhìn Cố Thư Dung, nở nụ cưởi rạng rỡ: "Ta từng bị nói là kiêu ngạo, tùy hứng, không có mắt, xem náo nhiệt cũng không có gì to tát. Bây giờ nói ra, ta nhất định bị cha mẹ nuôi đuổi ra ngoài, bởi vì ta không đáng yêu. Trước nay ta đầu giả bộ không biết."
Đôi mắt nàng trong veo không chút gợn sóng: "Ai thích nói thì nói! Ai không nói sau lưng người †a, ai không nói sau lưng người ta thì để họ nói đi!"
Trước đây, mặc kệ người khác nói về nàng như thế nào, cũng không thể phủ nhận thân phận của nàng là tứ tiểu thư Từ gia.
Bây giờ, mặc kệ người khác nói gì vê nàng, nàng cũng là lão sư trong thôn, là cô nương duy nhất mỗi năm nhận sáu trăm cân gạo và năm lượng bạc lương.
"Lạnh quá, ta phải đi đây." Nàng vỗ vỗ quần áo đứng dậy: "Cố tỷ tỷ, ngươi mau về đi, ở đây lạnh lắm"
Mặt sông vắng và lạnh nhất. Cố Thư Dung cũng đứng dậy, gật đầu: 'Được." Dừng một chút,'Cảm ơn ngươi đã nói chuyện cùng ta."
Trần Bảo Âm mỉm cười với nàng ấy, vẫy tay, vén váy lên sườn núi rồi bước nhanh đi.
Nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của nàng, Cố Thư Dung không khỏi ghen tị. Thật là một cô nương ung dung tự tại! A Viễn thật tinh mắt.
Nhìn nàng đi xa, Cố Thư Dung cũng cất bước rời khỏi bờ sông.
Bảo Nha Nhi nói đúng, ai không nói sau lưng người, ai sau lưng không người nói chứ? Nàng ấy phiền não như thế chỉ vì không thể từ bỏ danh tiếng tốt của mình thôi.
Khi có người đến hỏi nàng ấy lần nữa, Cố Thư Dung nói: "Ta sẽ đợi cho đến khi A Viễn nhà ta trúng cử nhân thì mới nói đồng ý."
Không phải bây giờ nàng ấy không nói chuyện kết hôn mà là muốn nói chuyện tốt hơn.
Điên sao? Kiêu ngạo sao? Tất nhiên là thế rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời của nàng ấy, nhiều người bắt đầu bàn tán sau lưng nàng ấy. Cố Thư Dung giả vờ không biết, cứ nói đi, cứ nói đi! Muốn danh tiếng tốt như thế nào? Nó sẽ chỉ làm nàng ấy thêm phiền não thôi. Bây giờ không ai hứa hôn với nàng ấy, Cố Thư Dung muốn được thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu thoải mái.
Tôn Ngũ Nương vừa đóng đế giày vừa nói với Cố Thư Dung: "Ngươi vốn là người dịu dàng, ngượng ngùng không nói nên lời. Bọn họ làm mai cho ngươi, ngươi nên từ chối. Không phải là không thể kết hôn, sao lại gấp gáp như vậy?"
Để mua thịt từ nhà mẹ đẻ, Tôn Ngũ Nương muốn lấy lòng người nhà mẹ đẻ, nàng ấy đang đóng giày cho cha mình, cô ấy nói không chậm trễ: "Cố huynh đệ sẽ kết thúc vào năm tới, ta nghĩ hắn nhất định sẽ thành công, chờ hắn trứng cử, ngươi nhất định có thể kết giao tốt!"
Cố Thư Dung mỉm cười, nói: "Cảm ơn vì những lời tốt đẹp của ngươi."
Một nỗi lo mới lại hiện lên trong lòng. Năm sau, nếu A Viễn trúng cử nhân, lại có người làm mai cho nàng ấy, thì nàng ấy sao có thể từ chối?
Mà người nhà Bảo Nha Nhi có thấy nàng ấy chướng mắt không?
Nàng ấy lo lắng nhưng Cố Đình Viễn thì khác, mỗi ngày hắn đều sống hạnh phúc và mãn nguyện.
Ngày này, hắn vào núi bắt một con thỏ, tự nướng rồi giữ lại một nửa, nửa còn lại bỏ vào trong bát, bỏ vào rổ cầm rồi đi ra ngoài: "Tỷ tỷ, tỷ ăn trước đi." Hắn cầm chiếc rổ vui vẻ ra ngoài.
Đi một lúc, hắn mới nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Tỷ, đừng đợi đệ, cũng đừng để dành đồ ăn cho đệ."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ