Chuong 238: Khai Truong (2)
Chuong 238: Khai Truong (2)Chuong 238: Khai Truong (2)
"Ta thật sự dùng không hết" Cố Thư Dung nghiêm túc nói “Hộp này cũng đủ dùng đến đầu xuân sang nam rồi. Đợi sang nam nha, ta muốn đổi một tiệm son phấn sẽ không cần cái này. Muội muội tốt, muội dùng giúp tỷ một chút,"
Nàng đã nói như vậy Trần Bảo Âm cũng không dễ giận.
Nàng vốn cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là Cố Đình Viễn dùng loại phương pháp này tặng đồ cho nàng, làm cho nàng không khống chế được xấu hổ, muốn đánh người.
Han làm gì vậy? Đăng đồ tử! Nói năng tùy tiện! Không đứng đản!
Dõ dành tiểu cô nương, giả thành thật!
Chỉ là nhìn dau ẩn in trên nắp son phấn vân là cao hứng, một hộp này không rẻ, hắn nỡ đưa cho nàng, sao có thể mất hứng?
"Cám ơn Cố tỷ tỷ.' Nàng cúi đầu đáp.
Nhìn bộ dáng hai gò má thiếu nữ phiếm hông, Cố Thư Dung trong lòng vui mừng nói không nên lời. Cô nương này then thùng vậy trong lòng nàng đối với A Viên tất nhiên là vữa ý.
"A, khách sáo cái gì." Cố Thư Dung nói,'Ngược lại tỷ muốn cảm ơn muội, giúp ta bớt một việc"
Trần Bảo Am khỏng tiện tiếp lời này vốn nàng cũng là một cô nương thẳng thản nhưng ở giữa kẹp Cố Đình Viễn, khi nàng đối mặt với Cố Thư Dung cũng có chút không được tự nhiên.
Lại nói vài câu, Cố Thư Dung nhìn ra nàng không được tự nhiên liên cáo từ.
Trần Bảo Âm cất son phấn xong trở lại lớp học, giảng giải nghĩa cho các em. Luôn luôn đọc thuộc lòng sẽ mệt mỏi đầu óc sẽ chậm chạp. Nghỉ ngơi một lúc, vui đùa kể chuyện, đầu óc mới linh hoạt.
Chuyện son phấn Trần Bảo Âm không nói với Đỗ Kim Hoa. Không dám nói, hộp son này quá đắt Đỗ Kim Hoa biết được sẽ đau lòng.
Đừng nói Đỗ Kim Hoa đau lòng, trước mắt chính Trần Bảo Âm cũng không nỡ mua son phấn đắt tiền như vậy. Nàng ôm son phấn rụt vào trong chăn, trên mặt ửng hồng suy nghĩ, còn cái gì lễ đây?
Lần này phải trả lễ. Khác với lúc trước lần này là do chính nàng nhận mà không phải là Đỗ Kim Hoa thu trước. Tuy rằng cuối cùng đều là nàng thu, nhưng Đỗ Kim Hoa chuyển cho nàng so với nàng tự mình thu vẫn không giống nhau.
Trong đầu xet qua những thứ hắn đưa, Trần Bảo Âm cắn môi chậm rãi nghĩ, có lẽ ngay từ đầu nàng đã không chán ghét hắn. Đổi lại là người khác ví dụ như Triệu Văn Khúc, hoặc là Lưu Thiết Ngưu sớm từng có ý đồ xấu với nàng, cho dù tặng một ngọn núi vàng nàng cũng sẽ không nhận. Cho dù Đỗ Kim Hoa nhận lấy nàng cũng sẽ bảo bà trả về.
Thật không biết xấu hổ. Nàng ở trong lòng tự mình lần đầu tiên liec mắt đã nhìn trúng người ta sao? Hết lần này tới lần khác thân ảnh thư sinh thanh bạch ở trong đầu càng lúc càng rõ ràng, nàng tức giận lấy chăn quấn đầu, mắng một trận: "Không biết xấu hổ! Không đứng đắn! Mặt người dạ thú! Súc sinhl"
Trách mắng xong, nàng không nhịn được nở nụ cười trở mặt vùi vào trong gối, đập gối.
Mắt nhìn nàng thật tốt nha! Người nàng nhìn trúng là một người tốt! Sao nàng có thể không vui? Nàng cũng rất tự hào! Nếu có một cái đuôi chắc đuôi đã vểnh lên tận trời!
Một lúc lâu sau nàng ngủ thiếp đi.
Chớp mắt qua ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, trong nhà đã có động tĩnh. Hôm nay đại ca đại tẩu muốn lên trấn bày quây bán đồ ăn nóng cùng thức ăn chín, nhị ca giúp đỡ vận chuyển cha mẹ cũng giúp đỡ bốc xe.
Lần đầu tiên làm ăn trong lòng người trong nhà cũng không yên tâm, vốn định bán đồ ăn nấu chín nhưng mùa đông thức ăn chín không thơm, khó hấp dẫn người khác? Nếu là muốn dùng lửa hấp, vậy còn không bằng làm chút đồ ăn nóng có thể bán được là tốt nhất không bán được thì kéo về nhà ăn.
Cứ như vậy, Tiền Bích Hà quyết định bán mì, phía trên đặt ba miếng thịt chân giò, vừa bán đồ ăn nóng vừa bán đồ ăn nấu chín. Mấy ngày nay nàng luyện đao ở nhà thái chân giò cực mỏng, một miếng chân giò có thể cắt ra sáu mươi miếng làm hai mươi bát mì.