Chương 262: Thuyết Phục (1)
Chương 262: Thuyết Phục (1)Chương 262: Thuyết Phục (1)
Đỗ Kim Hoa khẽ cười một tiếng: 'Sao? Bà không phải là lão thái bà sao?" Mỗi ngày đều bị người ta gọi là lão thái thái, thật đúng là gọi ra tôn quý!
Triệu lão thái thái tức giận không chịu nổi, muốn lý luận với bà, Trần Bảo Âm hẳng giọng, nói: "Triệu lão thái thái, ta gọi người một tiếng lão thái thái." Bà ta là trưởng bối, lại là cố chủ, Trần Bảo Âm cần phải khách sáo đối với bà ta.
Nhưng Đỗ Kim Hoa thì không cần, bọn họ là người bình đẳng, Đỗ Kim Hoa lại không hiếm lạ bà ta cái gì, gọi bà ta một câu lão bà tử thì sao chứ?
"Bà cứ chờ cho ta Triệu lão thái thái trừng mắt nhìn Đỗ Kim Hoa một cải: "Lúc này ta không có thời gian cãi nhau với bà!"
Nhìn về phía Trần Bảo Âm, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn: "Ngươi giải thích cho tai"
Lời giải thích làm cho bà ta không hài lòng thì bả ta sẽ không đồng ý!
Trần Bảo Âm lập tức nói: "Người nói, đến bây giờ người bỏ sức ra đều là người. Vậy ta hỏi người, hơn một tháng nay, Triệu công tử đi ra ngoài bao nhiêu lần?"
Triệu lão thái thái suy nghĩ lại một lúc, nhi tử có đi qua trấn nhưng theo gia phó nói, đại gia chỉ uống rượu ăn cơm cũng không làm gì khác. "Đó là do ta quản giáo!" Bà ta dùng sức chống nạnh: "Ta để cho gia phó đi theo giữ nó!"
Trần Bảo Âm không nhanh không chậm lại nói: "Chẳng lẽ trước khi người mời ta thì chưa từng quản giáo, chưa từng để gia phó giữ sao?"
Triệu lão thái thái nghẹn một tiếng, trên mặt dần dần đỏ lên, môi run rẩy, hung hăng trừng nàng, lại không đủ sức lực.
"Người đã quản, cũng đã kìm kẹp, đúng không?” Đương nhiên Trần Bảo Âm biết, nàng không nhanh không chậm nói: "Nhưng người không quản lý được, có phải hay không?"
Cho nên, nói nàng cái gì mà sức lực cũng không chịu bỏ ra, đúng là không công bằng.
Ít nhất nàng cũng có ý tưởng.
Triệu lão thái thái nhìn biểu cảm nhàn nhã của nàng, rất muốn nói gì đó để phản bác nàng, nhưng vắt hết óc cũng nghĩ không ra phải phản bác như thế nào.
"Bà cũng đừng làm cho Bảo Nha Nhi nhà ta không thoải mái!" Lúc này Đỗ Kim Hoa có lời nói: "Bà bỏ ra chút sức thì sao chứ? Đó không phải là nhi tử của bà sao? Bà không nên quan tâm sao?”
Triệu lão thái thái trừng mắt qua, đó là nhi tử của bà ta, đương nhiên là bà ta muốn quản tâm, nhưng bà ta cũng bỏ tiền ra để mời Trân Bảo Âm quản giáo. Không phải Trần Bảo Âm cũng phải bỏ công sức ra sao? "Mỗi ngày ngươi đều ngồi ở trong thôn, không hề làm gì cả, lại muốn của ta một trăm mẫu đất, ta không làm!" Triệu lão thái thái vỗ bàn nói.
Bà ta đau lòng một trăm mẫu đất kial
Trần Bảo Âm cười cười, nói: "Người muốn vi phạm khế ước? Được thôi." Không phải chỉ là một trăm mẫu đất thôi sao? Nàng cũng hoàn toàn không hiếm lạ gì.
Ban đầu không phải Triệu Văn Khúc ác bá háo sắc, nàng lo lắng có phiền toái sao? Hiện tại Triệu Văn Khúc không có hứng thú gì đối với nàng nữa, việc mua bán này không làm cũng được.
"Chúng ta tìm người trung gian, hủy bỏ khế thư, một trăm mẫu đất có thể không cho, nhưng tiền đặt cọc lúc trước ta cũng sẽ không trả." Nàng dứt khoát nói.
Triệu lão thái thái nghe nàng thống khoái như vậy, trong lòng lại chột dạ, nhúc nhích mông, nói: "Ta nói hủy bỏ khế thư lúc nào? Ta không nói vậy."
"Vậy chuyến này người tới là sao?" Trần Bảo Âm hỏi.
Triệu lão thái thái ngập ngừng, ngón tay ở trên quải trượng vuốt ve qua lại, nói: "Ngươi bỏ ra chút sức lực này, ta thấy cũng đáng giá mười mẫu đất."
Trần Bảo Âm liền cười nói: "Lão thái thái, ta không thiếu mười mẫu đất này."
Nàng là người đã từng trải qua cuộc sống giàu có, đừng nói là mười mẫu đất, cho dù cho nàng một trăm mẫu đất, nàng cũng không sống được cuộc sống của thiên kim Hầu phủ. Thật đúng là hiếm lạ một chút ruộng đất này sao?
Trong nhà bây giờ cũng không thiếu mấy thứ này. Nghèo thì nghèo nhưng ca ca tẩu tẩu đều tiến bộ, sớm muộn gì cũng có thể kiếm được mười mẫu đất này.
Hơn nữa, bây giờ cũng không tính là nghèo.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ