Chương 272: Nói Chuyện Phiếm (1)
Chương 272: Nói Chuyện Phiếm (1)Chương 272: Nói Chuyện Phiếm (1)
Triệu Văn Khúc đi vào sân, trên mặt vui mừng, liên tục chắp tay nói.
Trân Hữu Phúc rất kinh ngạc, nhìn hắn nói: "Sao ngươi tới đây?"
Nghe thấy động tĩnh, Đỗ Kim Hoa cũng từ trong bếp đi ra, đứng bên cạnh lão nhân và khuê nữ, cẩn thận nhìn qua.
Trên mặt Triệu Văn Khúc tràn đầy ý cười, nói: "Ta đến chúc tết mọi người." Dừng một chút, nhìn về phía Trần Bảo Âm, vẻ mặt chân thành: "Trần cô nương, chúc mừng năm mới. Mẫu thân ta bảo ta đến và tặng quà năm mới cho ngươi."
Câu cuối cùng này lại là nói dõi.
Triệu Văn Khúc cũng cảm thấy kỳ lạ, mỗi ngày mẫu thân hắn đều nhắc tới nhận khuê nữ, nhưng thật sự đến tết sao lại quên mất khuê nữ chứ? Vẫn là hắn nhắc nhở một câu, lúc này mới mang theo một xe quà tết, đến tận cửa.
"Mang đồ đạc vào." Hắn xoay người phân phó với gia phó.
Gia phó lập tức mang đồ đạc trên xe vào trong sân.
Một nửa con lợn, hai con gà, hai vịt, hai con cá và một số hộp quà tặng được bọc rất đẹp, không biết là gì.
Trân Hữu Phúc run rẩy, giơ tay lên nói: 'Dừng lại! Dừng lại! Không th
Bọn họ có quan hệ gì chứ? Mang theo nhiều đồ như vậy đến tận nhà? Trong lòng Trân Hữu Phúc rất hoảng hết.
Triệu Văn Khúc cười nói: "Trần thúc, người đừng khách sáo." Nói xong, hắn nhìn Trần Bảo Âm một cái, cười nói: "Mẫu thân ta vẫn rất thích Trần cô nương, muốn nhận ngươi làm nhi nữ nuôi. Bà ấy thường nói, có thể nhận một cô nương tốt như Trần cô nương làm nữ nhi nuôi là may mắn mấy đời tu luyện được. Đây là, chúng ta biểu lộ thành ý?"
Cái gì vậy? Trân Hữu Phúc rũ mí mắt xuống, không lên tiếng.
Ông không thể nói chuyện mà để cho nương tử lên tiếng.
"Không cần!" Đỗ Kim Hoa vung tay lên nói: "Ngươi mang về đi!"
Triệu Văn Khúc cười nói: “Cái này ta cũng không mang về được. Người xem xe chúng ta đã đi rồi, người bảo ta làm sao mang về được chứ?”
Theo hắn nói chuyện gia phó vội vàng trở lại xe rồi đánh xe bỏ chạy.
Đỗ Kim Hoa: '..."
Triệu Văn Khúc còn cười tum tỉm, nhìn vê phía Trần Bảo Âm nói: "Trần cô nương nhận lấy đi, đây là một chút tâm ý của mẫu thân ta. Năm mới, không tiện làm cho bà ấy đau lòng có phải không?”
Nói đến phần này, Trần Bảo Âm lập tức gật đầu: "Được, vậy ta sẽ nhận."
Quay đầu nói: "Phụ thân, người cầm đao đến cắt thịt chia làm từng phần, chúng ta mang tới nhà Lục nãi nãi và tứ gia gia."
Trân Hữu Phúc sửng sốt, không nhúc nhích, quay đầu nhìn vê phía Đỗ Kim Hoa.
Đỗ Kim Hoa trừng mắt nhìn ông một cái: "Nhìn ta làm gì? Lấy dao đi!"
Lúc này Trần Hữu Phúc mới vào bếp.
"Ta thay thôn cảm ơn Triệu lão thái thái và Triệu công tử." Trần Bảo Âm vái chào nói.
Trong làng nào không có mấy hộ gia đình neo đơn chứ? Năm trước, thôn trưởng đã sai người đến thăm hỏi, động viên chúc mừng năm mới. Nhưng không chê nhiều đồ, không phải sao?
Nghe được nàng sắp xếp như vậy, Triệu Văn Khúc giật mình, ý cười trên mặt không chen ra được, trong lòng dường như bị cái gì đó xông lên một chút.
"Không cần cảm ơn." Hắn rũ mắt, chắp tay: "Cáo từ."
Xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
"Không tiễn." Trần Bảo Âm nói.
Xe lừa không biết đã quay lại từ khi nào chở Triệu Văn Khúc về, lọc cọc chạy xa.
"Bảo Nha Nhi thật sự là người tốt!" Hàng xóm láng giềng truyền đến tiếng tán thưởng. "Đúng vậy, khó trách họ Triệu kia muốn nhận ngươi làm nhỉ nữ nuôi."
"Nhà bọn họ gây nghiệt, muốn nhận một đứa nhỏ trong sạch gia môn tốt."
"Bảo Nha Nhi không thể đồng ý, không thể để cho bọn họ chà đạp thanh danh tốt."
Trần Bảo Âm không nói gì, cười cười, gật đầu rồi đi vào phòng.
Đỗ Kim Hoa ở bên ngoài, nói chuyện với hàng xóm: "Bảo Nha Nhi không thèm đồng ý. Lão thái bà kia không xứng để khuê nữ của ta gọi bà ta là một tiếng mẫu thân."
"Rất đúng, rất đúng."
"Tuy nhiên, Triệu lão thái thái còn rất hào phóng. Vừa tặng bút mực giấy viết, còn đưa bếp lò, bây giờ còn tặng một xe này."