[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274: Tranh Chấp (1)

Chương 274: Tranh Chấp (1) Chương 274: Tranh Chấp (1)Chương 274: Tranh Chấp (1)

Nghĩ đến đệ đệ nhà mình, Cố Thư Dung không khôi thở dài một tiểng, nói: "A Viễn nhà ta, cũng là một con lừa ngoan cố. Tỷ trông mong han trúng cử làm quan, vừa lo lang tính tình bướng binh của đệ ấy sẽ bộc phát, đến lúc đó dac tội với người khác, bị kẻ xấu để ý."

Cố Đình Viễn rất bướng bỉnh, người ngoài không biết thì chỉ cảm thấy han ôn hòa, tính cách tốt. Nhưng Cố Thư Dung nuôi nấng hẳn lớn lên, hiểu rõ trong lòng han bướng bỉnh thế nào, quyết định chuyện gì cũng chưa bao giờ nghe người khác khuyên.

Nói xong, nàng ấy lại hối hận, Bảo Âm có thể ghét bỏ điểm này của A Viên không?

"Hắn thật sự rất cố chấp sao?" Trần Bảo Am nghe đến đây, không khỏi tò mò, liếc mắt nhin Lan Lan cúi đầu, nàng tiến lại gân nhỏ giọng hỏi: 'Cố chấp như thế nào?"

Thật tò mò. Nam nhân đó, không đứng đắn, da mặt dày, vậy mà lại bướng bỉnh sao? Tò mò đè nén sự xấu hổ, nàng nhịn hai má nóng lên, chớp chớp mắt nhìn chäm chằm Cố Thư Dung.

Cố Thư Dung bị nàng hỏi, nhất thời ap úng, nhưng đề tài là do nàng ấy mở ra, dù sao cũng phải nói một câu, bởi vậy nói: "Khi đệ ấy còn nhỏ, năm đó 13 -14 tuối, có người phá làm hỏng sách của đệ ấy. Đệ ấy rất tức giận, cơm cũng không an, ngủ cũng không ngủ, nhất định phải sửa sách."

"Ồ" Ánh mắt Trần Bảo Âm lóe lên, dường như nhìn thấy Cố Đình Viễn lúc thiếu niên"Vậy về sau thì thế nào? Còn người đã phá hỏng sách của hắn thì sao?”

Cố Thư Dung cười nói: "A Viễn không chịu qua lại với hắn nữa. Người nọ làm thế nào xin tha thứ cũng không được, vẫn là sau đó giận dỗi nói một câu "không bao giờ ta chạm vào sách của ngươi nữa còn không được sao', A Viễn mới chịu nói chuyện với hắn, nói "ngươi không chỉ không thể chạm vào sách của ta, bất luận là sách của ai ngươi đều phải tôn kính". Người kia đồng ý, đệ ấy mới chơi lại với hắn."

"Oa" Trần Bảo Âm nghe được thú vị, kéo Cố Thư Dung nói: "Còn nữa không? Cố tỷ tỷ, tỷ lại nói một chuyện nữa."

Cố Thư Dung vắt hết óc, nhớ lại chuyện đệ đệ vừa bướng bỉnh vừa không khiến người ta chán ghét, chậm rãi lại nói: "Còn có một lần, tỷ dẫn đệ ấy đến nhà người khác làm khách, trong nhà kia có người thích nói giỡn nên đã trêu chọc đệ ấy, bảo đệ ấy là đi ăn trực. Đệ ấy tức giận, một miếng cơm cũng không chịu ăn, một ngụm nước cũng không chịu uống, ngay cả... ngay cả nhà xí cũng không chịu đi ở nhà người ta, đứng ở bên ngoài sân, mãi cho đến khi đi."

Nghĩ đến chuyện này, Cố Thư Dung vừa buồn cười vừa đau lòng. Đó không phải là nhà người khác, là dưỡng phụ và dưỡng mẫu của nàng, lúc đó vẫn là nhà trượng phu tương lai của nàng, gọi ty đệ bọn họ đến ăn cơm. Trêu Cố Đình Viễn là thân thích của dưỡng mẫu, ngày đó dưỡng phụ không ngừng gọi bọn họ vào ăn cơm.

"Sau đó người nọ xin lỗi đệ ấy, nói là nói đùa bảo đệ ấy đi vào ăn nhưng đệ ấy cũng không chịu." Cố Thư Dung thở dài nói: "Sau này chúng ta lại đến đó ăn cơm, đệ ấy nhất định phải mang theo phần lương khô của mình."

Trần Bảo Âm nghe được kinh ngạc, không khỏi bóp chặt lòng bàn tay. Không biết vì sao, nàng thế mà lại rất hiểu Cố Đình Viễn khi đó. Bởi vì nếu đổi lại là nàng, sợ cũng sẽ làm ra chuyện tương tự.

"Bây giờ đệ ấy đã hiểu chuyện, rất ít khi phạm phải." Cố Thư Dung sợ nàng không thích, vội vàng nói.

Trần Bảo Âm mím môi, lắc đầu.

Bướng bỉnh như thế thì sao chứ? Nàng cũng cố chấp nên không cảm thấy có gì không tốt.

Ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, qua tết Nguyên Tiêu mới khai giảng, cách hai ngày Trần Bảo Âm lại đến Cố gia ngồi một chút.

Cố gia chỉ có hai gian nhà tranh sát nhau, nàng đi ra đi vào khó tránh khỏi sẽ gặp cố Đình Viễn. Hoặc là nói Cố Đình Viễn không thành thật, nhất định phải đi ra gặp nàng.

Cũng may hắn coi như quy củ, mỗi lần chỉ là chắp tay thi lễ, nhiều nhất nhìn nàng cười một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment