Chuong 278: Tranh Chap (5)
Chuong 278: Tranh Chap (5)Chuong 278: Tranh Chap (5)
Bảo Âm Bảo Âm, hãn gọi ai đây chú? Đỗ Kim Hoa không tức giận, nhưng một bụng tức giận cũng tản di không ít, đánh giá han nói: "Thật sao?"
"Không dám lừa gạt người." Cố Đình Viễn đáp.
Đoán là hắn cũng không dám, Đồ Kim Hoa nghĩ thầm. Tuy nhiên bà vân rất tức giận, vô duyên vô cớ, để cho khuê nữ của bà chịu phần tức giận này.
"Ai da, ta nói nhà có phúc, tú tài công đã đến bồi tội, ngươi đừng tức giận."
"Đúng vậy, chuyện cũng không liên quan đến hăn!"
"Ta nghe Tam Ngưu gia nói, Hoa tẩu chân trước vừa ởi, chân sau Tiếu Dung lập tức ra cửa tìm người. Thật sự thật sự không ở nhà."
Tuy rằng Cố gia ở đầu phía bắc thôn, nhưng cũng không phải trước sau không có nhà, thím Hoa cao giọng như vậy, ai nghe không thấy chứ? Sớm khiến người ta duai cổ nhìn. Không bao lâu đã truyền ra một nửa thôn.
Hàng xóm láng giêng nói như vậy, Đỗ Kim Hoa không dễ tức giận nữa, nói: 'Biết rồi, ngươi trở về đi."
"Tại hạ bồi tội cho Trần tiếu thư." Cố Đình Viễn lấy ra một quyển sách từ trong ngực, đưa qua.
Đỗ Kim Hoa không biết chữ, chỉ biết sách rất quý giả, lập tức trong lòng rùng mình, lau tay lên quần áo, mới nhận lấy: "Đây là sách gì?"
"Hy vọng Trần tiểu thư sẽ thích." Cố Đình Viễn không trả lời, chắp tay rồi sau đó cáo từ.
Đỗ Kim Hoa đành phải cầm sách, đi vào phòng khuê nữ.
Trần Bảo Âm vẫn luôn nghe ở cửa phòng, thấy người đi rồi, tò mò đi tới: "Mẫu thân, hắn cho cái gì?"
Thấy đó là một cuốn sách nàng còn bị kinh ngạc. Tại sao lại đưa cho nàng một cuốn sách? Nàng không thích đọc sách. Còn không bằng chiên hai con chim sẻ, chim sẻ chiên lần trước của hắn rất ngon.
"Không biết, ta lại không biết chữ." Đỗ Kim Hoa đưa cuốn sách cho nàng, còn nói: "Con xem, trên đó viết cái gì?"
Trần Bảo Âm nhận lấy, ánh mắt rơi xuống tờ bìa, giống như một trận tuyết rơi vào cổ, cả người sửng sốt suýt chút nữa nhảy dựng lên!
"Sao?" Thấy dáng vẻ khuê nữ trợn tròn mắt, Đỗ Kim Hoa bị dọa cho nhảy dựng: "Sách gì?"
"Sách hay!" Trần Bảo Âm nói rồi cất quyển sách viết É Hồ tiên ký 》 vào trong ngực: "Rất khó mua, sách quý! Con đi đọc đây!"
Nàng quay đầu chạy vào trong nhà.
Thoại bản! Là thoại bản! Trần Bảo Âm ngồi bên cạnh bàn kích động mở nắp hộp ra, vui sướng trong lòng khó có thể diễn tả bằng lời. Đúng, nàng không thích đọc sách, nhưng nàng thích nghe kể chuyện xưa! Ở đây có đủ các câu chuyện nàng thích nhất! Lúc trước ở Hầu phủ, lúc nào nàng cũng dính lấy hai vị dưỡng huynh của nàng năn nỉ bọn họ dẫn nàng đến quán trà hoặc rạp hát.
Tất nhiên nàng chỉ lặng lẽ mua thoại bản để đọc. Thoại bản nào lưu hành trong kinh thành nàng cũng mua hết cả rồi. Chỉ là nàng không dám giấu đi, sau khi đọc xong sẽ bảo nha hoàn mang đi xử lý.
Bây giờ lại có thoại bản để đọc nữa, nàng cực kỳ vui vẻ, chỉ cảm thấy Cố Đình Viễn tốt thật, là người tốt nhất chỉ sau nương và tẩu tẩu thôi!
Cho đến khi nàng mở bìa thoại bản ra nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt bỗng chốc cứng đờ cả lại. Cái này, chữ viết này, không phải là của Cố Đình Viễn sao?
Bởi vì Trần Bảo Âm đã từng bắt chước chữ viết của Cố Đình Viễn nên nàng rất quen thuộc với nét chữ của hắn, liếc mắt một cái là lập tức nhận ra ngay. Giờ phút này nàng cam quyển sách ấy, lông mày dần dần nhíu lại. Người này định trêu chọc nàng à?
Nửa tin nửa ngờ, nàng đọc lời mở đầu ở trang đầu thoại bản, lông mày dần dần dan ra.
Đây quả nhiên chỉ là một thoại bản thôi. Chắc là Cố Đình Viễn âm thầm kiếm cho nàng, hoặc là Cố Đình Viễn tự mình viết cho nàng, nhưng có là gì cũng không quan trọng, trông đẹp là được!
Nàng đọc tiếp, phát hiện đây là một câu chuyện về một tiểu hồ ly và một thư sinh.
Một tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu, tỉnh tỉnh mê mê đi ra từ trong núi, vừa xuống núi thì gặp được một thư sinh trẻ tuổi tuấn tú.