Chuong 295: Xin Con Trai (2)
Chuong 295: Xin Con Trai (2)Chuong 295: Xin Con Trai (2)
Sau một lúc, hắn cười rồi tiếp tục đi về phía †rước.
Hôm này cũng được nói chuyện với nàng!
Viết truyện không quan trọng, nàng muốn viết thì viết, không muốn viết thì thôi. Nhưng nếu nàng viết thì họ sẽ có cơ hội trò chuyện nhiều hơn!
Khóe mắt hắn quét qua mặt sông, đã đến giờ nhưng không có đứa trẻ nào rơi xuống nước. Trên lớp Bảo Âm đã giảng, quân tử không đứng dưới tình cảnh nguy hiểm*, lũ trẻ biết bờ sông rất nguy hiểm, ai lảng vảng ở chỗ này người đó không phải là quân tử. Những đứa trẻ khác trong thôn cũng học tập theo nên không tới đây chơi nữa.
*) 君子不立于危墙之下: Quân tử bất lập vu nguy tường chỉ hạ. Đây là một câu nói xuất phát từ Mạnh Tử, nói về đạo lý làm người. Nghĩa đen là người sáng suốt nên biết tránh xa nguy hiểm."Tránh xa nguy hiểm" ở đây có hai chiều hướng, một là nhận ra nguy hiểm trước khi nó xảy ra, đề phòng và nghĩ ra được cách ứng phó với nó. Hai là, nhanh chóng rời đi khi nhận ra mình đang ở trong tình huống nguy hiểm.
Mọi thứ đã thay đổi. Hắn sẽ không ép nàng phải ga cho hắn, nhưng nàng có thiện cảm với hẳn. Một cảm giác hạnh phúc khổng lồ tràn ngập trong lòng hắn.
Cây cỏ từ màu xanh non dần chuyển sang màu xanh biec mùa xuân thoảng qua, mùa hè đã đến.
Tiết trời nóng lên, trong nhà không bán món chín nữa. Không bán hết sẽ dễ hỏng, để nhà mình ăn cũng tiếc lắm nên dứt khoát không bán luôn.
Mì nước nóng được thay bằng mì lạnh, ăn kèm với dưa góp, tươi mát và ngon miệng, bán rất chạy.
Ngày hôm đó, Tiền Bích Hà đang kho thịt trong bếp. Khách hàng cũ thèm giò do nàng làm nên đưa trước tiền cọc để nhờ nàng làm một phần.
"ÁI" Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đỗ Kim Hoa đang nhóm lửa, ngước mắt nhìn lên thì thấy tay con dâu cả đầm đìa máu tươi, bà hốt hoảng đứng lên: "Sao vậy? Cắt vào tay à?"
Tiền Bích Hà đau đến mức nói không ra hơi, nước mắt giàn dụa.
Đỗ Kim Hoa vội vàng múc một gáo nước tưới lên tay nàng. Mới nhìn thấy vết thương, máu lại bắt đầu tuôn ra, bà cũng sợ tái mặt: "Sao mà cắt sâu thế này?!"
Ngón trỏ tay trái của Tiền Bích Hà bị cắt một dao, chỗ sâu còn lộ cả xương. Đỗ Kim Hoa đành đắp phân tro lên cho nàng rồi vội vàng lấy vải quấn lại, sau đó sang làng bên mời đại phu.
Lúc ngang qua cửa thôn, bà bảo Trần Bảo Âm về nhà chăm sóc chị dâu của nàng. Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức xin nghỉ, để sắp nhỏ tự học rồi quây quạng về nhà. Vết thương trên tay Tiền Bích Hà rất sâu, gây tổn thương đến xương, đại phu nói từ rày về sau, ngón tay này khó mà cử động linh hoạt được.
"Sao mà sơ ý thế? Ngươi đâu phải mới lần đầu nấu ăn, sao lại cắt vào tay được?" Đỗ Kim Hoa vừa nôn nóng vừa đau lòng.
Tiền Bích Hà ngơ ngác, khuôn mặt trắng bệch giàn giụa nước mắt, không nói được câu nào.
Đến tối, Tôn Ngũ Nương vào phòng Trần Bảo Âm nói chuyện: "Đại tẩu có tâm sự."
"Ngươi cũng biết à?" Trần Bảo Âm hỏi.
Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ, dán vào tai nàng, thầm thì nói gì đó.
Trần Bảo Âm nghe mà sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại mới đoán được chuyện gì: "Vì chuyện này nên khi cắt rau nàng mới thất thần, sơ ý cắt trúng tay?"
Tôn Ngũ Nương gật đầu, tiếp tục cắn hạt dưa: "Gần như là thế"
Làm chị em dâu, Tôn Ngũ Nương rất dễ phát hiện Tiền Bích Hà đang có nguyệt sự.
Năm sau nàng ngưng thuốc. Mấy tháng trôi qua mà vẫn chưa có thai nên nàng rất nóng vội.
Trần Bảo Âm khẽ nhíu mày.
Tay Tiên Bích Hà không dùng được nữa, việc bán mì nước giao cho Trân Đại Lang. Hắn khỏe mạnh và thông minh, Tiền Bí Hòa dạy hắn nhào bột, rắc bột, cắt mì và trang trí món ăn, hắn đều làm rất tốt. Nhưng sắc mặt của Tiền Bích Hà ngày càng trở nên tiều tụy. Trần Đại Lang là người bên gối nàng, biết tâm bệnh của nàng là gì. Đêm đó hắn trâm ngâm nói: "Chúng ta đến kinh thành tìm danh y đi."