Chương 300: Thanh Toán (1)
Chương 300: Thanh Toán (1)Chương 300: Thanh Toán (1)
Nói chuyện, hàng xóm láng giêng thò đầu ra, thản thiết nói: 'Phúc gia, các ngươi đi văng may ngày nay, giờ về rồi sao?"
Đỗ Kim Hoa nói: "Ừ, ta đã trớ về, trong nhà có chuyện gì không?"
Trân Đại Lang vả Tiên Bích Hà dọn đồ xuống dưới, họ từ kinh thành trở về nên có mua rất nhiều đồ ăn và quả cho lũ trẻ.
Trần Bảo Âm lấy ra bao quân áo nhỏ của mình, đi vào trong phòng. Một lúc sau, nàng thay y phục, lấy khăn tay bọc gì đó ra ngoài.
"Nương, con ra ngoài một lát.“ Nàng nói.
Nàng đi xa nhà, khóa học cua bọn nhỏ do Cổ Đình Viễn giảng thay. Trước khi nàng ra ngoài, nàng đã nhờ Cố Đình Viễn giúp đỡ, han rất vui vẻ đồng ý.
Trần Bảo Âm không muốn hẳn giúp đỡ khang công nền định mang quà cảm ơn cho hản.
"Cổ tiên sinh." Trần Bảo Âm đứng ngoài phòng học vây tay.
Ce Đình Viễn vừa mới nói xong một đoạn, hẳn đang muốn säp xếp cho các học sinh đọc thì nghe thấy tiếng kêu của nàng. Han kinh ngạc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Sau khi đi ra ngoài, hản cười nói: "Nang đã trở về rồi." "Ư" Trần Bảo Am gật đầu, đưa đồ trong tay ra nói cảm ơn: "Trong khoảng thời gian này làm phiền Cố tiên sinh rồi."
Trên mặt Cố Đình Viễn chỉ còn lại nụ cười, dịu dàng nói: "Không cần quá đa lễ"
Thứ mà Trần Bảo Âm đưa cho hắn là một bộ chặn giấy, tay của Cố Đình Viễn vừa cầm lấy đã đoán được, trong lòng hắn tràn đầy vui sướng, cho dù nàng không tặng quà cho hắn thì hắn cũng cam tam tình nguyện dạy thay cho nàng.
"Chuyến đi này suôn sẻ chứ?" Hắn cầm lấy chặn giấy rồi hỏi.
Trần Bảo Âm nhớ lại chuyến đi này, nàng cụp mi, mũi chân nhẹ nhàng đá một cái: "Không sao."
Không thể nói là suôn sẻ, phiền phức của đại ca và đại tẩu vẫn chưa được giải quyết. Nhưng cũng không thể nói là không tốt, bởi vì đại phu nói sức khỏe bọn họ không có vấn đề gì, đêu khỏe mạnh cả.
Chuyện này không tiện nói với Cố Đình Viễn, hắn không phải người của Trần gia, nàng ngẩng đầu nói: "Cảm ơn ngươi đã quan tâm."
Cố Đình Viễn rất giỏi nhìn người, hắn biết mặc dù có chuyện gì đó nhưng nàng cũng không lo lắng lắm, chắc không phải chuyện gì lớn. Hắn rất biếu điều không hỏi tiếp nữa mà chỉ nói: "Mấy ngày nay, bọn nhỏ rất hiếu học..." Hắn kể chi tiết cho Trần Bảo Âm về tiến độ bài giảng và biểu hiện của bọn trẻ. Ba mươi học sinh, bắt hắn nhớ hết cũng khó cho hắn quá, hắn cứ vậy kể cho nàng nghe từng người một.
Trần Bảo Âm ngẩng đầu nhìn thư sinh, ánh sáng chiếu xuyên qua tán cây liễu rậm rạp, chiếu rọi xuống những đốm nhỏ, tôn lên vẻ dịu dàng của hắn. Nhìn thấy thế, nàng không khỏi nhếch khóe môi.
Nếu nàng vẫn là Từ Tứ tiểu thư, chưa chắc có thể nhận ra hắn.
Lần này đi kinh thành, đường phố phồn hoa, người qua lại tấp nập gợi lên ký ức mười lăm năm trước của nàng. Cuộc sống trước kia không có gì không tốt, nhưng nàng không hối hận.
Nàng rất yêu gia đình của mình. Còn chàng trai trước mặt này lại khiến cho nàng nảy sinh ra hy vọng một lần nữa.
Hắn rất kiên nhãn, dịu dàng và chu đáo. Nàng cũng không phải công chúa mất nước mang theo kho báu, không đáng để người khác hao tâm tổn trí lấy lòng nàng. Đã không có lãi, vậy thì con người của hắn thật sự không tệ.
Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Cố Đình Viễn dần dần hạ thấp giọng nói. Hắn vẫn luôn nói những lời này, liệu nàng có thấy không thích nghe, thấy hắn nhàm chán hay không?
"Ta mua thoại bản rồi." Hắn chuyển đề tài: "Ta không biết hôm nay nàng về nên không mang theo bên mình. Lúc rảnh nàng có thể ghé nhà ta để lấy." Đến nhà hắn?
"Không đi." Trần Bảo Âm từ chối: "Ngươi đưa tới cho ta đi."
Cố Định Viễn luôn luôn đồng ý mọi yêu cầu của nàng, nhưng lần này hắn nhìn gương mặt hơi say của nàng rồi nói: "Ta không đi, nàng đến lấy đi."
Một câu nói khiến sắc mặt Trần Bảo Âm đỏ bừng lên, nàng dùng đôi mắt ngấn nước trừng hắn một cái rồi quay đầu bỏ chạy.