Chương 302: Thanh Toán (3)
Chương 302: Thanh Toán (3)Chương 302: Thanh Toán (3)
"Thật không ngờ, ta nhìn nhầm rồi." Triệu Văn Khúc nhìn chăm chăm vào nàng, nói.
Trần Bảo Âm nhẹ nhàng vuốt ve thước, nói: "Ta được lệnh đường thuê, không phải ý định ban đầu của ta, kính xin Triệu công tử thứ lỗi."
Triệu Văn Khúc mím môi.
Đương nhiên hản biết chứ, hết thảy những chuyện này không trách nàng được vì mau thân hắn là người thuê nàng. Cũng chỉnh mẫu thân hắn muốn hản cải tà quy chính. Bà muốn giữ hắn lại, không cho phép hắn làm điều này, không cho phép hắn làm điều kia.
Hắn không thế trách nàng được, sách thánh hiền nói cho hẳn biết rằng không nên giận chó đánh mèo với nàng, nàng chỉ là nghĩ ra một cách mà thôi.
"Đùng...
Chẳng biết mây đen đã giầng đầy trời từ lúc nào, tiếng sấm ầm vang, nhìn như thể sắp trút cơn mưa lớn xuống.
Triệu Văn Khúc nhìn nàng, nói: "Ngươi cảm thấy ta nên buông tha cho ngươi à?"
"Triệu công tử" Trân Bảo Âm lắc đầu, nhìn hẳn nói: "Ngươi có thể không buông tha ta, nhưng ta cũng sẽ không đứng ở đây tùy ý để ngươi bắt nạt, ai cũng phải tự dựa vào khả năng của mình thôi." Tí tách.
Giọt nước mưa đầu tiên nhanh chóng rơi xuống, làm ướt mặt Triệu Văn Khúc. Hắn đi tới dưới tàng cây, chắp tay sau lưng, nhìn về phương xa: "Ngươi có bao giờ nghĩ tới chuyện ta lại đánh cược nát bét lần nữa, một trăm mẫu ruộng tốt của ngươi sẽ không cánh mà bay."
"Nghĩ tới rồi." Trần Bảo Âm cũng đi tới dưới tàng cây: 'Lệnh đường sẽ không cho phép đâu.”
Triệu lão thái thái rất đau lòng vì nhi tử, trước kia là do bà không nỡ quản giáo thế nhưng khi hứa sẽ đưa một trăm mẫu ruộng kia ra ngoài, bà lại nỡ bỏ được.
Hơn nữa, Triệu lão thái thái không hồ đồ, bà hiểu rất rõ rằng cơ hội quản giáo Triệu Văn Khúc không nhiều lắm. Bà đã già đi dần, gia sản của Triệu gia cũng không đồi dào như trước, quản giáo Triệu Văn Khúc là việc lửa sém lông mày. Nếu không thì bà cũng sẽ không tìm đến Trần Bảo Âm.
Chỉ cần Triệu lão thái thái quyết tâm thì Triệu Văn Khúc sẽ không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của nàng, đây là sự tự tin của Trần Bảo Âm.
"Ha.' Triệu Văn Khúc cười nhạo chính mình.
Chính hắn cũng không biết, thì ra mình còn có thể cải tà quy chính.
Rào rào rào, mưa càng lúc càng lớn.
"Đứng dưới gốc cây rất dễ bị sét đánh." Trần Bảo Âm vội vàng nói: "Nếu Triệu tiên sinh không có việc gì làm, xin thứ lỗi cho ta rời đi trước."
Câu nói "Ngươi có muốn nghe chuyện xưa của ta không?" của Triệu Văn Khúc, cứ như vậy ngậm ở trong miệng.
"Không có." Hắn quay đầu nhìn màn mưa.
Trần Bảo Âm thấy hắn nổi giận đùng đùng lao tới nhưng lại chỉ nói vài câu tàn nhẫn, nàng khuyên một câu rằng: "Triệu công tử, đừng đứng dưới gốc cây nữa, ngươi có thể đến từ đường trú mưa."
Triệu Văn Khúc không trả lời nàng.
Trần Bảo Âm đợi một lát nhưng không đợi được câu trả lời, nàng đội mưa to chạy về từ đường. Triệu Văn Khúc bị bỏ lại đứng dưới gốc cây, y phục của hắn dần dần ướt đẫm vì mưa dội.
Hắn không nhúc nhích, nhìn thế giới bị mưa làm cho ướt nhòe, hắn nhớ tới chuyện của rất nhiều năm trước.
Đó cũng là một ngày mưa, hắn đang rất vui mừng về đến nhà thì lại bị phụ thân gọi vào thư phòng, nói: "Đó là kẻ lừa đảo đấy!"
Cô nương mà hắn thích không phải nữ tử đàng hoàng, mà là một tên lừa đảo. Hắn không phải là người đầu tiên bị nàng lừa, trước hắn còn có rất nhiều người bị lừa nữa.
Hắn thấy cực kỳ mất mát, trong lòng rất khổ sở nên không ra ngoài nữa mà chỉ nhốt mình trong phòng. Sau hơn mười ngày, cuối cùng hắn mới tỉnh lại và bước ra khỏi phòng một lần nữa. Nhưng thế giới đã thay đổi. Vừa ra ngoài, hắn đã nghe được tin dữ, cô nương lừa đảo kia đã chết, do bị đồng bọn của nàng ta giết người đoạt tiền. Hắn kinh hoàng không thôi, vừa phan nộ vừa đau lòng, muốn đòi lại công bằng cho nàng ta.
Phụ thân hắn bảo hắn không cần quan tâm nhưng hắn không nghe, nhất định phải điều tra chuyện này.