Chương 317: Từ Chối (2)
Chương 317: Từ Chối (2)Chương 317: Từ Chối (2)
Nói Từ Lâm Lang hoàn toàn không nhớ đến Trần gia thì có chút oan uổng cho nàng, nàng đã từng sai người đem năm mươi lượng bạc về. Năm mươi lượng, đủ nuôi hai nàng. Tuy nhiên, bạc lạnh như băng không thể sưởi ấm trái tim của mọi người.
"Trước mặt nương tuyệt đối không được nhắc tới.' Tiền Bích Hà nói.
Tôn Ngũ Nương bĩu môi nói: "Muội không ngốc, sao có thể nhắc tới nàng?" Trừ phi nàng muốn bị lão bà bà mắng.
Bây giờ trong gia đình này, ngay cả Bảo Nha Nhi cũng sẽ bị mắng, không ai có thể khiến lão bà bà dịu dàng quan tâm mình. Nàng cũng không bướng bỉnh, nàng cố gắng nói nhanh một chút, đó cũng là chuyện quá khứ rồi.
"Muội trước đây không biết nàng là người như vậy." Tôn Ngũ Nương lẩm bẩm nói: 'Nương chúng ta đối với nàng thật tốt!"
Sau khi thành thân, Tôn Ngũ Nương bị bà bà trách mắng rất nhiều vì không ra gặp mặt với Lâm Lang. Bà bà rất yêu Lâm Lang, nhưng Lâm Lang...
"Nàng cũng có chuyện khó xử." Tiền Bích Hà nói. Nàng ở cùng với Lâm Lang lâu hơn, lúc nàng được gả vào đây, Lâm Lang vẫn là một tiểu nha đầu sún răng, bao nhiêu năm trôi qua, nàng là một đứa trẻ thông minh có trái tim trong sáng, không phai nguoi vo tam.
Tôn Ngũ Nương biu môi, không đồng ý nói: "Còn có thể có chuyện khó xử gì chứ? Nếu là muội, cho dù là nữ nhi của hoàng đế, muội cũng sẽ đưa bạc cho nương, đưa tin cho nương. Không được, muội sẽ bảo phụ thân đưa nương tới kinh thành, muội còn phải thường xuyên đến thăm nương!"
Tiên Bích Hà mỉm cười và nói: "Tỷ chỉ hy vọng Bảo Nha Nhi sẽ khỏe lại."
"Đúng vậy.' Tôn Ngũ Nương lập tức bị dời sự chú ý: "Cố huynh đệ không chịu thua kém, thi đậu tiến sĩ làm chức quan to! Nàng coi thường chúng ta, nhưng chúng ta cũng chưa chắc đã kém hơn nàng
Từ Lâm Lang chưa chắc đã coi thường Trần gia, nhưng Tiền Bích Hà không tiếp tục nói nữa, nói chuyện này để làm gì? Một người mà cả đời sẽ không bao giờ gặp lại.
Không ngờ mấy ngày sau, lại có người đến từ kinh thành.
Lần này là một chiếc xe ngựa, từ bên trong xe ngựa đi xuống là một người quần áo gấm vóc, đầu đội ngọc lục bảo, là một phụ nhân nhìn vô cùng mỹ lệ.
Trang phục của bà ấy có phần giống với Vương ma ma khi đó, Nhưng lại không giống nhau, muốn nói khác nhau ở chỗ nào, có lẽ là người này khi nhìn qua khiến cho người ta e ngại hơn.
"Ngươi là ai? Ngươi tới đây làm gì?" Đỗ Kim Hoa lo lắng hỏi.
Phụ nhân đó nở nụ cười: "Ta là Lý ma ma ở bên người Hầu phu nhân, ta phụng mệnh phu nhân đến thăm Bảo Âm tiểu thư."
Đến xem Bảo Âm? Lòng Đỗ Kim Hoa căng thẳng, định làm gì? Muốn cướp khuê nữ của bà? Bà đã bị cướp đi một khuê nữ rồi, chẳng lẽ lại muốn cướp luôn Bảo Nha của bà nữa?
"Bảo Nha Nhi không có ở nhà." Bà mím chặt môi.
Sắc mặt phụ nhân bình tĩnh, vẫn cười nói: "Vậy ta chờ nàng trở về."
Trần Bảo Âm đang dạy học.
Không lâu sau, Đỗ Kim Hoa đích thân đến gọi nàng.
"Có chuyện gì vậy nương?" Trần Bảo Âm đi ra rồi hỏi.
Đỗ Kim Hoa nắm chặt tay nàng, môi có chút run rẩy: "Trong kinh có người đến đây, là, là dưỡng mẫu bên người ma ma đến thăm con."
Là lý ma ma, người mà khiến Đỗ Kim Hoa sợ hãi, bà không sợ nữ nhân đanh đá, không sợ cùng người ta gây gổ, nhưng lại sợ kiểu người cười cười bình tính như vậy, vì vậy bà mời Lý ma ma vào trong phòng ngồi trước, còn mình thì đi ra kêu người.
"Ồ" Trần Bảo Âm gật đầu. Trước mặt nàng hiện ra một khuôn mặt khôn khéo lợi hại, là người mà dưỡng mẫu rất tin tưởng, bà ấy tới làm gì?
Đỗ Kim Hoa không khỏi cằn nhẳằn: "Bọn họ thật phiền phức, nhà chúng ta có núi vàng núi bạc hay sao, khiến họ cứ người đến người đi."
Nhớ gì chứ? Nếu thật sự là nhớ thì thường tới thăm đi, xem chỗ ăn ở sinh sống. Nếu không, cũng đừng nhớ nữa, đừng có đến thăm một lần nào. Cứ như bây giờ không có việc gì làm cũng tới, mang vài thỏi bạc rồi một gói đường thật khiến người ta khó chịu.