Chương 321: Đưa Bánh (1)
Chương 321: Đưa Bánh (1)Chương 321: Đưa Bánh (1)
Ông ta nói chuyện rất khách khí, nhưng những gì ông ta làm thì không khách khí chút nào.
Thần sắc Cố Đình Viễn như thường, nói: "Hoài Âm hầu nhủ bản thân còn khó bảo toàn, như bồ tát bùn qua sông, chuyện ngoài tâm với cũng không cần quản nhiều như vậy."
Trương quản sự cứ nghĩ sẽ nghe được những lời giải thích như "Qúy phủ đã hiểu lâm" và "Ta không có lợi dụng Bảo Âm".
"Ngươi nói cái gì!" Ông ta tram mặt xuống.
Cố Đình Viễn nhìn ông ta, đôi mắt luôn luôn dịu dàng và tươi cười nhẹ nhàng, giờ phút này lại nở nụ cười châm biếm, hiếm thấy lộ ra vẻ sắc bén:
"Hoài Âm Hầu Phủ cũng không biết về tình cảnh của mình sao?"
Đối mặt với sắc mặt âm trầm của Trương quản sự, hắn chọn hạ mi xuống, lại nói: "Vì quý phủ đã nuôi dưỡng vị hôn thê của ta, ta muốn dân tặng một câu nói, kim thượng là minh quần."
Nghe được những lời này, Trương quản sự cả kinh, ông ta rơi vào sương mù chợt đập bàn một cái: "Ngươi thật to gan! Lại dám hồ ngôn loạn ngữ!"
Ông ta chỉ là một người quản sự, đối với thế cục triều đình cũng không hiểu. Đông gia đường đường là Hầu Phủ, ông ta lại là quản sự rất được tín nhiệm, tất nhiên không giống bình thường. Nhưng thư sinh này nói cái gì? Hoài Âm Hầu Phủ tự thân còn khó bảo toàn, đây chính là một lời nói hoang đường.
"Có phải là hồ lô ngôn loạn ngữ hay không, ngươi trở về bẩm báo chủ tử của ngươi thì người đó tự hiểu." Cố Đình Viễn nói nhẹ nhàng, hắn bưng chén trà lên: "Không tiễn."
Lời cũng đã nói xong, cũng không cần tiếp tục nói lời không cần thiết.
Trương quản sự có vẻ mặt lo lắng, đứng dậy, quan sát hắn bằng ánh mắt u ám, hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Thật là một thư sinh không biết trời cao đất rộng là gì.
Ông ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của hắn, nhất định sẽ bấm báo đầu đuôi mọi chuyện lên.
Sau khi Trương quản sự rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Đình Viễn. Hắn cụp mắt xuống, bưng chén trà, thật lâu không nhúc nhích. Môi hắn mím lại, những ngón tay cầm cốc cứng ngắt.
"Nếu như Cố công tử khăng khăng, e rằng mùa xuân năm sau sẽ..." Những lời nói của Trương quản sự lúc nãy nói lại hiện ra ở trước mặt.
Bảo Âm đã sống ở Hầu gia mười lăm năm, tuy rằng không còn là nữ nhi của Hầu phủ, nhưng phu nhân của Hầu phủ nhớ nàng nên đặc biệt phái người cảnh cáo hắn nên coi chừng . Coi chừng cái gì? Nhìn trúng hậu thuẫn ở phía sau nàng, sợ hắn mượn địa vị của nàng hay sao.
Nếu hắn nhất quyết cưới nàng, thì mùa xuân tới, hắn sẽ không có tên trong danh sách.
Những ngón tay cầm cốc cứng đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, hô hấp trở nên không ổn định. Cố Đình Viễn rất tức giận, nhưng không phải vì hắn bị đe dọa, mà vì ....
Trước kia Bảo Âm đã sống như thế nào? !
Phát hiện nàng không phải là thiên kim thật, đem nàng trở về ngôi nhà vốn dĩ của nàng, hắn không có gì để nói. Nhưng mà nếu đã đưa trở lại, từ đây không còn lui tới với nhau nữa, nhưng lại ba bốn lần phái người tới, cũng không phải là quan tâm hay trách nhiệm, mà mỗi lần tới đều là người hầu, lần này còn cảnh cáo hắn thoái hôn.
Qủa thực cũng không phải là giả bộ.
Nhớ tới khi vừa thấy Bảo Âm, trên người nàng đều là dáng vẻ phòng bị, trong lòng Cố Đình Viễn không khỏi đau lòng. Nếu không phải vì công ơn dưỡng dục 15 năm, Bảo Âm lại là một người trọng tình trọng nghĩa, hắn cũng không thèm nhắc nhở bọn họ.
"Đại nương." Hoàng hôn phủ khắp bầu trời, bên ngoài hàng rào tre, một thư sinh tuấn mỹ đứng ở cửa.
Khi những người hàng xóm nhìn thấy cũng trêu ghẹo nói: "Cử nhân lão gia lại tới à." Cố Đình Viễn chắp tay chào một cái.
Đỗ Kim Hoa nghe tiếng từ trong phòng đi ra, nhìn hắn nói: "Còn đứng đó làm gì, vào nói đi."
Cũng đã định thân rồi, là con rể như ván đã đóng thuyền, còn cách khí như vậy làm gì?