Chương 347: Xem Sổ Sách (1)
Chương 347: Xem Sổ Sách (1)Chương 347: Xem Sổ Sách (1)
Đợi đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, mới mở cửa ra. Nhìn thấy Cố Thư Dung đứng ngoài cửa, rũ mắt cúi đầu chào, gọi: "Tỷ tỷ."
Cố Thư Dung ngay lập tức nở nụ cười: "Bảo Âm, muội dậy rồi à? Có đói bụng không? Ta đi lấy vài món ăn cho muội."
Trần Bảo Âm có chút ngượng ngùng, nàng dậy thật sự quá trễ, mặt trời đã lên cao rồi, cúi đầu nói: "Làm phiền tỷ tỷ."
"Khách khí gì chứ." Cố Thư Dung cười nói, xoay người đi đến phòng bếp.
Cố Đình Viễn nói: "Tỷ tỷ, đệ cũng đói bụng."
"Biết rồi, không thiếu phần của đệ đâu." Cố Thư Dung không thèm quay đầu nói.
Trong tiểu viện chỉ còn lại đôi vợ chồng son.
Trần Bảo Âm nhẹ mím môi, nhìn về phía cây hồng trong viện, tim đập hơi dồn dập.
Trải qua tối hôm qua, nàng có chút không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
"Bảo Âm." Chỉ nghe thấy tiếng tay áo của người bên cạnh vang lên sột soạt, hắn đi tới, ống tay áo nắm chặt lấy nàng, mỉm cười gọi.
Cố Đình Viễn nhìn người gần ngay trước mắt, trong lòng có một sự vui mừng nói không nên lời. Trông mong lâu như vậy, hắn rốt cuộc cũng được ở cùng một mái hiên với nàng một lần nữa, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng.
"Ừm"" Trần Bảo Âm khẽ nháy mắt.
Cố Đình Viễn nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của thê tử, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào: "Gọi phu quân một tiếng đi?"
Xoẹt một cái, khuôn mặt Trân Bảo Âm đỏ hồng, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc trừng hắn: "Hứt"
Nghĩ đẹp lắm!
Cố Đình Viễn chưa kịp nói gì, Cố Thư Dung đã bưng điểm tâm đi tới nói: "A Viễn, đệ bắt nạt Bảo Âm đó hả?"
"Đệ không có." Cố Đình Viễn biện giải.
Cố Thư Dung thấy mặt em dâu ửng đỏ, nhớ tới lời nói vô liêm sỉ vừa rồi của đệ đệ, không nhịn được nghiêm mặt: 'Đệ tốt nhất đừng có bắt nạt người ta, nếu không tỷ tỷ mà biết, thì tỷ tỷ sẽ cho đệ đẹp mặt!"
Nói xong, nhìn về phía Trân Bảo Âm, khuôn mặt trở nên nhu hòa: "Tới đây nào, Bảo Âm, vào phòng đi"
"Dạ, tỷ tỷ." Trần Bảo Âm khép hờ mắt, đi theo sau nàng ấy vào trong.
Điểm tâm là một chén cháo trắng, một đĩa bánh hoa cuốn, một đĩa gà xé trộn, một đĩa trứng vịt muối cắt thành hai.
Trần Bảo Âm không khỏi cảm thấy thèm ăn. Lúc ở nhà, điểm tâm không có cách thức cỡ này. Tuy rằng bây giờ trong nhà buôn bán lời được chút tiền, nhưng Đỗ Kim Hoa sống tiết kiệm từng đồng, hằng ngày vẫn ăn bánh bao ngũ cốc, chẳng qua là trộn nhiều bột mỳ hơn một chút. Về phần điểm tâm, là củ cải muối nhà làm, có khi còn không có.
Trần Bảo Âm được đối đãi tốt hơn chút, điểm tâm sẽ có thêm một quả trứng chim, nhưng cũng chỉ có thế. Đến khi nàng về nhà lâu rồi, Đỗ Kim Hoa cũng đối xử với nàng giống những người khác, cũng không cho ham ăn biếng làm nữa.
"Ăn đi." Cố Đình Viễn cầm đũa, đưa cho nàng.
Trần Bảo Âm hoàn hồn, nhận lấy, bắt đầu ăn cơm.
Cháo hoa được hầm thơm mềm, bánh hoa cuốn hơi xốp, gà xé rất ngon, trứng vịt muối thơm lừng.
Lập gia đình cũng không tệ lắm, giờ khắc này, Trần Bảo Âm nghĩ thế. Bữa điểm tâm này, không thể so với những bữa ăn phô trương khi nàng còn làm thiên kim hầu phủ, nhưng làm nông nữ hơn một năm, Trần Bảo Âm vô cùng vui vẻ ăn xong bữa cơm này.
Cố Thư Dung thấy nàng ăn ngon miệng, rất là vui mừng, hỏi nàng: "Trưa nay chúng ta ăn gì?"
Mới vừa ăn xong điểm tâm, bụng đã no, Trần Bảo Âm không thể nghĩ ra bữa trưa muốn ăn gì. Vì thế, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Đình Viễn.
Cố Đình Viễn nói: "Sau hôn lễ còn dư chút nguyên liệu nấu ăn, đệ nhớ rõ vẫn còn mấy con cá, trưa nay đệ làm một đĩa cá chua ngọt vậy." Nói xong, nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Được không?"
Trần Bảo Âm thích ăn cá, cá kho, cá chua ngọt, cá phi lê luộc, cá phi lê Phù Dung...
"Được." Nàng gật gật đầu.
Mà Cố Thư Dung, liếc đệ đệ một cái, nghĩ thâm cũng xem như biết ăn nói, bắt nạt người xong cũng biết dỗ người ta: "CU vậy đi, trưa nay sẽ nấu cá chua ngọt."