Chương 392: Đãi Khách (1)
Chương 392: Đãi Khách (1)Chương 392: Đãi Khách (1)
Nàng nhớ tới trên bàn tiệc, đám người Giang Diệu Vân môi thương lưỡi chiến đấu, đối chọi gay gắt, thảo luận tặng nàng cái gì tốt. Từ đầu đến cuối, không ai nhìn nàng, không ai hỏi nàng, không ai quan tâm nàng có muốn hay không.
Mũi có chút chua xót, trong ngực lưu loát một cỗ cảm xúc nói không nên lời, Trần Bảo Âm muốn quét hết những thứ này xuống đất.
Nhưng không, điều đó đồng nghĩa là nàng đã thua.
Nàng sẽ không bao giờ chấp nhận thua cuộc.
Hít sâu một hơi, Trần Bảo Âm đưa ra quyết định.
Vài ngày sau.
"Bảo Âm, thật muốn như vậy?" Cố Thư Dung có chút lo lắng hỏi.
Trần Bảo Âm gật đầu: " Phải."
"Không phải quá đơn sơ sao?" Cố Thư Dung lại nói, ánh mắt mang theo ưu sắc,'Các nàng tuy rằng là bằng hữu của ngươi, nhưng thân phận tôn quý, chúng ta như thế..."
Trần Bảo Âm cười nhẹ, nói: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, không sao đâu."
Lúc nói chuyện, nàng nhìn về phía cá nhỏ rán, chim sẻ chiên trên bàn, lại ngửi mùi thơm nồng của canh hoa hòe phiêu phiêu trong viện.
Nàng mở yến hội, mời đám người Giang Diệu Vân.
Đám người Giang Diệu Vân mời nàng dự tiệc, có qua có lại, nàng cũng chuẩn bị yến hội, mời lại các nàng.
Nàng và các nàng ấy là bình đẳng.
Không có hoa cỏ quý báu có thể thưởng thức, không có hương trà tốt nhất có thể phẩm. Trên thiếp mời Trần Bảo Âm cho đám người Giang Diệu Vân, viết chính là "Tới Hàn Xá Nhã ngồi".
Không biết các nàng có thể tới hay không.
Trần Bảo Âm rũ mắt, nhìn nhãn khảm đá mắt mèo trên tay, là Triệu tiểu thư tặng cho nàng. Bên trên, là váy áo tơ lụa màu xanh nhạt, là Thôi Như Thảo tặng cho nàng.
Trên đầu nàng mang trang sức Giang Diệu Vân tặng nàng, ngồi ở trong tiểu viện hai tòa này, thật sự là phối hợp không quá. Cố Thư Dung lo lắng là có đạo lý. Trần Bảo Âm cũng không xác định các nàng có thể tới hay không, nhưng nàng chỉ có thể làm là khiến Cố Thư Dung đừng lo lắng.
So với thời gian ước định đã muộn nửa canh giờ, rốt cuộc ngoài cửa có động tĩnh. Tiếng bánh xe ngựa lộc cộc đến gần, không bao lâu đã có người gõ cửa.
"Tới!" Cố Thư Dung chạy nhanh đến, mở cửa, trên mặt là tươi cười nhiệt tình. Gõ cửa chính là một tiểu nha hoàn. Một bàn tay nàng ta còn nâng ở giữa không trung, chưa kịp buông xuống đã thấy cửa bị mở ra. Vội vàng như thế rất là không có thể diện, trong mắt nàng ta hiện tia đánh giá và coi thường rất nhỏ.
"Tiểu thư nhà ta họ Giang." Tiểu nha hoàn nói, một tay khác cầm theo hộp quà tinh mỹ, đưa lên.
Cố Thư Dung tiếp nhận, nhiệt tình nói: "Mời vào, mau mời vào."
Quá nhiệt tình, tiểu nha hoàn rất không thích ứng, vừa bắt bẻ, vừa nâng cằm lên.
"Ngươi ở loại nơi này?" Giang Diệu Vân theo sau đi vào, tò mò nhìn xung quanh, rất nhanh đã thu cả tòa tiểu viện vào đáy mắt, nàng cười nhạo nói: "Cũng đúng, hiện giờ ngươi cũng chỉ có thể ở loại nhà này."
Nếu đắt, sợ nàng cũng không mua nổi!
Trần Bảo Âm thầm nói, nhà như vậy, đều là thuê đấy!
Nhưng đại tiểu thư phú hào đã quen, như thế nào nàng ta cũng không thể tưởng được, một tòa đơn sơ hai tiểu viện như vậy, lại phải thuê để ở.
Trần Bảo Âm mới sẽ không nhắc nhở nàng ta.
"Ngươi tới rồi." Nàng lộ ra tươi cười, rất là rõ ràng: "Ta đoán được ngươi sẽ đến, lại lo lắng mình đoán sai."
Từ trước quen đối chọi gay gắt, hiện giờ nàng nói mềm, Giang Diệu Vân rất không thích ứng, nắm khăn, nói: "Sao? Người khác cũng chưa tới sao?”
"Đúng vậy." Trần Bảo Âm gật đầu.
Không tới thì không tới.
Một người tới, hôm nay chính là được lời, Trần Bảo Âm không đau lòng.
Nàng đến gần Giang Diệu Vân, khoác tay Giang Diệu Vân, nói: "Các nàng không tới thì thiệt. Ta chuẩn bị đồ ăn ngon, đợi chút ta tự mình nhào bột, làm cho ngươi ăn mì hương xuân."
A a a! Sao nàng dựa gần như vậy? Cả người Giang Diệu Vân đều cứng lại, chân đều không thể động.
"Cái mì hương xuân gì đó, ăn ngon không?" Đầu óc nàng ta là một mảnh mơ hồ: "Hơn nữa, ngươi sẽ làm sao?”