[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 425 - Chuong 425: Trung Thu (3)

Chuong 425: Trung Thu (3) Chuong 425: Trung Thu (3)Chuong 425: Trung Thu (3)

Cũng không chỉ có một người thích pháp sư trừ yêu, có thêm hai người nói: "Vậy chúng ta góp tiền nhé?"

Còn có người nói: "Thỏ yêu chết giả thì ở nơi đó, ta vừa thương tâm lại hả giận. Ta thật muốn biết, nếu như nàng ta chết thật thì sao?"

"Thư sinh sẽ đau lòng chết?"

"Hắn nhất định sẽ giết hồ yêu, báo thù cho người trong lòng."

"Vậy hắn có thể giống Thanh Phong Lãng Nguyệt không? Lòng có như tro nguội, khí chất quanh thân lạnh nhạt như sương, âm trâm ngoan lệ không?”

"Oal Ta muốn đọc!" Hướng đi này cũng khiến cho Phùng phu nhân không nghĩ tới, lộ vẻ im lặng.

Nhưng mà, cho dù là Phùng phu nhân muốn tìm Xuân Nhật Tiên Trà để hả giận, hay là tiểu thư khác tìm nàng ta để thảo luận về bản thảo thì cũng không tìm thấy nàng ta.

Trung thu đến, triều đình cho quan viên nghỉ ngơi ba ngày.

Thôn Trần Gia thôn cách kinh thành đường không xa, Cố Đình Viễn uyển chuyển từ chối lời mời đến uống rượu ngắm trăng của đồng liêu, dốc lòng cầu học sĩ đại nhân xin phép nghỉ một ngày, mang theo thê tử, chất nữ về quê nhà. "Các ngươi trở về di Cố Thư Dung nói: "Ta lười đi lắm, sẽ một mình trông coi nhà, nghỉ ngơi mấy ngày."

Đó là nhà cha mẹ vợ của hắn, nàng ấy đến đó làm gì chứ?

Thậm chí là cha nuôi mẹ nuôi, Cố Thư Dung cũng để đệ đệ chuẩn bị quà tặng trong ngày lễ, nàng cũng không tự mình trở về.

Nhìn thấy bọn hắn liền khó tránh khỏi nghĩ đến Phương Tấn Như, rất đáng ghét.

"Con ở lại bồi dì Dung." Lan Lan nói.

Cố Thư Dung liền cười, sờ sờ tóc của nàng, nói: "Cha mẹ ngươi nhớ ngươi đấy. Ở lại tới làm gì? Lo lắng cho ta sao? Còn có Đậu Nành cùng Kim Quất nữa."

Có hai con chó vàng thông minh linh tính giữ nhà thì rất an toàn đấy. Hơn nữa, đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, còn có thể có cướp được sao? Cho dù có thì cũng chưa chắc đi tới nhà nàng. Cố Đình Viễn thấy nàng khăng khăng thì không cưỡng cầu, thăm hỏi láng giềng, nhờ bọn họ chiếu cố tỷ tỷ nhiều hơn.

"Vê nhà rồi." Xe ngựa lái ra kinh thành, Lan Lan có chút hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh, vén rèm xe lên, ghé vào cửa sổ xe, nhìn thăm dò ra bên ngoài. Từ biệt nửa năm, nàng nhớ cha mẹ, nhớ gia gia nãi nãi, nhớ Nhị thúc Nhị thẩm, nhớ Kim Lai Ngân Lai rồi! Không biết cha mẹ có cho nàng thêm đệ đệ không? Trần Bảo Âm nhìn bộ dáng này của nàng thì cảm thấy rất mềm lòng. Muốn ve nhà như vậy nhưng mà lại đề nghị muốn ở lại cùng Cố Thư Dung.

Đứa nhỏ này thật ngoan.

"Về nhà rồi!" Nàng cũng duỗi thẳng cánh tay, thống khoái mà lớn tiếng nói.

Tại kinh thành, thân là thê tử quan trạng nguyên, ngôn hành cử chỉ đều phải chú ý, kém xa lúc tự do vô câu ở nông thôn.

Nghe được lời này trong lòng Cố Đình Viễn lộp bộp, nghiêng đầu nhìn lại, không thấy vẻ mặt hối hận của nàng, chỉ có vê nhà thì mới vui sướng, mới hơi hơi thả lỏng ra.

Hắn lo lắng nàng hối hận gả cho hắn, hối hận rời xa quê quán cùng hắn, hối hận không thể làm một người tự do tự tại, khoái hoạt vô câu.

Nhưng Trần Bảo Âm không nghĩ như vậy, nhất là khi vê đến nhà, bị Đỗ Kim Hoa kéo vào trong phòng, lặng lẽ hỏi: "Ngươi có mang thai không?"

Chỉ một thoáng, niềm vui về nhà giống như bị gió lạnh mùa đông thổi qua, tiêu tán hơn phân nửa.

Nàng vểnh miệng lên, nói: "Nương, người gấp cái gì."

"Ta gấp lúc nào?" Đỗ Kim Hoa không muốn giận dỗi cùng nàng, nửa năm không gặp, bà rất nhớ khuê nữ, lôi kéo tay khuê nữ, vuốt ve, vô cùng yêu thương nói: "Nương chỉ hỏi một chút. Ngươi cũng chớ gấp, các ngươi vừa mới thành thân, không mang thai là chuyện thường xảy ra."

Trần Bảo Âm cười toét miệng, không biết nói cái gì cho phải.

Nàng thật sự không vội.

Nàng cùng Cố Đình Viễn thành thân mới bao lâu chứ?

Còn chưa rõ ràng đâu.

Mặc dù Cố Đình Viễn không tệ, bây giờ cuộc sống hai người trải qua cũng coi như như ý, nhưng cả đời này, biết được điều gì.
Bình Luận (0)
Comment