Chuong 429: Trieu Kien (3)
Chuong 429: Trieu Kien (3)Chuong 429: Trieu Kien (3)
Tiền Bich Hà đương nhiên là đau lòng, nàng dùng sức nhịn, nói: "Không đau lòng. Nàng phụng dưỡng cô nàng, là phúc phân của nàng."
Phụng dưỡng tốt cô cô, về sau cô cô nàng làm mai cho nàng, được một gia đình tốt thì không còn gì tốt hơn không phải sao? Người bên ngoài cầu đều không cầu được.
"Nương, cô cô đối xử với con rất tốt."
Lúc này, Lan Lan ngẩng đầu, nhẹ nói.
Cô cô đổi xử với nàng tất tốt, chưa bao giờ coi nàng là nha hoàn mà sai sử. Nàng đã từng thấy nha hoàn của các gia đình khác, chỉ là mặc gọn gàng thôi, bọn họ rất cẩn thận, thực sự không giống nàng.
Nàng ở trước mặt cô cô, chỉ có chút nhớ nhà thôi, cũng không thận trọng. Cho dù cô cô có đổi xử với nàng không tốt thì nàng cũng không thế nói thật. Nương không mang thai được đệ đệ, đã rất rầu rĩ, sao nàng có thể để nương lại lo nghĩ vì nàng chứ?
"Được, được." Tiền Bích Hà xưa nay biết nữ nhỉ biết chuyện, lệ quang trong mắt chớp động: "Tốt nhất là ngươi phải biết phụng dưỡng cô cô, có nghe hay không?”
Lan Lan gật đầu: "Vâng."
Sau khi chào tạm biệt, cuối cùng xe ngựa cũng trở vê. Cảm xúc của cả ba người đều trùng xuống, trong xe nhất thời không có âm thanh gì, thẳng đến khi hai con gà mái buộc ở bên ngoài phát ra tiếng.
"Phốc!" Trần Bảo Âm không khỏi bật cười. Lan Lan cùng Cố Đình Viễn đều nhìn về phía nàng.
"Trở về còn phải ăn một lát." Trần Bảo Âm không xách hai con gà mái, mà lay đồ ở trong xe.
Không chỉ có đồ trong nhà mà còn có quà từ hàng xóm láng giềng tặng cho quan trạng nguyên, quà của trưởng thôn, cùng với quà của Triệu Văn Khúc. Hai người chọn một chút, mang về kinh thành, còn lại đều để lại trong nhà, hiếu kính cha mẹ ca tẩu.'Dì Dung nhất định sẽ rất vui." Lan Lan cũng phấn chấn: "Có mấy ngày không cân mua thức ăn."
Mặc dù không nỡ xa nhà, nhưng cũng chỉ tạm thời buồn, người trưởng thành đều phải rời nhà, Lan Lan cũng thích trời đất bên ngoài.
Một đường đi nhanh, cuối cùng cũng vào thành trước lúc trời tối.
"Không biết dì Dung ở nhà ăn cái gì?" Lan Lan nói.
Tài nấu nướng của Cố Thư Dung rất tốt, nhưng nàng ở nhà một mình, không biết có chăm sóc tốt cho mình không.
3 người còn đánh cược, Trần Bảo Âm đoán Cố Thư Dung sẽ ăn cơm thật ngon, hai người khác đoán là không. "Tỷ tỷ, chúng ta trở ve rồi!" Xe ngựa chạy đến trước cửa, Trần Bảo Âm nhảy xuống xe, chạy vào nhà trước.
Cố Thư Dung phán hơn nửa ngày, nghe được động tĩnh, hớn hở ra mặt, chào đón nói: "Trở về! Trở về liền tốt!"
Nói chuyện một lát cũng không nói đến chuyện dỡ đồ.
"Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ ăn cái gì?" Trần Bảo Âm nói.
Cố Thư Dung cười nói: "Ta chỉ có một mình, lười nấu cơm cho nên đi ra bên ngoài ăn."
Buổi sáng đi ra bên ngoài ăn chén canh tròn, mì hoành thánh, đậu hũ, giữa trưa ăn tô mì, buổi tối mua nửa con gà quay, hai cái màn thầu, ở nhà từ từ ăn, xương gà cũng mềm, lấy ra cho Đậu Nành cùng Kim Quất.
"Ta thắng!"
Sau khi nghe xong, Trần Bảo Âm cười ha ha một tiếng. Thấy Cố Thư Dung hiếu kỳ, nàng nói: "Ta liền đoán, tỷ tỷ ở nhà một mình, cũng sẽ chăm sóc tốt cho mình."
Nghe vậy, Cố Thư Dung liền giật mình, trong mắt lóe lên cái gì. Rất lâu, nàng nắm chặt tay Trần Bảo Âm, nói: "Bảo Âm hiểu ta."
Cả đời này, nàng đã bị chậm trễ độ tuổi tốt nhất. Cô nương 27 28 không gả ra được, nàng chính là một chuyện cười. Nhưng, người khác có thể chê cười nàng, còn nàng không thể tự giày xéo chính mình. Nàng là Cố Thư Dung, nàng nuôi lớn quan trạng nguyên, nàng không lỗi với bất luận kẻ nào, nàng xứng đáng được sống thật tốt.
"Là chúng ta xem thường tỷ tỷ." Cố Đình Viễn lộ vẻ xấu hổ, vái vài cái với nàng: "Đình Viễn bồi tội tỷ tỷ"
Lan Lan cũng cúi cúi, nói: "Lan Lan sai, xin dì Dung đừng thấy lạ."
Cố Thư Dung cong môi, trong mắt cũng là màu sáng, nghiêng người tránh thoát lễ của hai người: "Nào có cái gì sai lâm, mau dậy đi, không đắc tội."