Chuong 439: Ra Tay (2)
Chuong 439: Ra Tay (2)Chuong 439: Ra Tay (2)
Trần Bảo Âm nhìn hắn, hỏi: "Chàng hoài nghỉ đây là cái bẫy nhắm vào chàng sao?"
"Đúng." Cố Đình Viễn gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: "Vẻ ngoài cô gái kia không tâm thường, lại có ba phần dung mạo giống nàng, đứng ở trong phố, đúng là động lòng người. Đang êm đẹp, tại sao đột nhiên lại có một cô gái xinh đẹp đáng thương xuất hiện? Ta mới nghĩ, nhất định có nội tình"
Vậy mà hắn dám nói cô gái khác xinh đẹp. Vốn là Trần Bảo Âm nên giáo huấn hắn. Nghiêm mặt, hỏi: "Có ba phần dung mạo của ta sao?"
Cố Đình Viễn vội nói: "Nương tử quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, chính là mỹ nhân có một không hai đương thời. Nếu người bên ngoài có hai ba phần tư sắc của nương tử thì chính là không tâm thường!"
Nhịn lại nhẫn, vẫn là không nhịn được: "Phốc phốc" Một tiếng, nàng đưa tay nện hắn: "Ngươi không thành thật!"
Người này, cho tới bây giờ vẫn luôn miệng lưỡi trơn tru, học được ở đâu?
Nắm tay của hắn, cắn vào cổ tay của hắn một cái rồi mới nói: "Cái này là do tội vê muộn?”
"Đây cũng không phải là việc nhỏ!" Cố Đình Viễn nghiêm mặt nói: "Mặc dù ta còn trẻ nhưng đã đọc nhiều sách, biết rõ manh khoé hen hạ có thể đưa người vào chỗ chết. Không cẩn thận thế nào được?"
Trần Bảo Âm tự nhủ trong lòng, cùng lắm cũng chỉ là mỹ nhân kế, làm sao có thể đưa người vào chỗ chết? Nhìn hắn dịu dàng nhưng lại không hiểu phong tình, mỹ nhân kế cũng bị hắn tránh hết.
"Được rồi."
Nàng đứng lên: "Lần này tạm tha cho chàng. Đi, đi ăn cơm."
Cố Đình Viễn giữ chặt cánh tay của nàng, lại nói: "Vi phu bị dọa đến run chân, không đi được rồi."
Hắn đói bụng một ngày, còn gặp chuyện này kinh hãi, chân đều mềm nhũn!
Ánh mắt nhớp nháp khiến Trần Bảo Âm không được tự nhiên, đẩy tay của hắn ra, nói: "Vậy chàng chịu đói đi."
"Nương tử sao lại nhẫn tâm."
Mới đi ra một bước, liền nghe một tiếng thở dài sau lưng: "Thôi, để ta đói chết cũng được."
Trần Bảo Âm: "..."
Vừa bực mình vừa buồn cười, quay người lại kéo hắn lên: "Được rồi được rồi, đi thôi."
"Nàng còn không dỗ ta." Cố Đình Viễn nói.
Trần Bảo Âm ngừng lại, cả giận nói: "Chàng dám nói lớn tiếng?" "Không dám." Cố Đình Viễn trung thực lắc đầu, tiến tới nói: "Ta biết, trên đời này chỉ có nương tử thương ta, người khác đều không thương ta, ta mới không nói cho bọn họ nghe."
Trần Bảo Âm thực sự không nhịn được, đưa tay bóp lỗ tai hắn: 'Chàng đấy chàng đấy!"
Trong tất cả mọi người thì cũng chỉ có một mình người này là khiến nàng không nói thành lời, chính là người đàn ông văn văn tú tú trước mặt này.
Ban đêm lúc nghỉ ngơi, hai người còn nói đến chuyện này.
"Những ngày này chàng cẩn thận chút."
Trần Bảo Âm nói: "Người kia thấy chàng không hiểu phong tình, nói không chừng muốn đổi sang một chiêu khác để đối phó chàng."
Cố Đình Viễn gật đầu: "Ta biết."
Trở mình, ôm lấy nàng, hôn lên tóc này: "Lần này ta tránh được nhanh, tránh khỏi tai họa, nương tử ban thưởng cho ta như thế nào?"
"Miễn đánh chàng một trận, có tính là ban thưởng không?" Trần Bảo Âm nói.
Cố Đình Viễn cười nói: "Nương tử lại nói đùa. Gọi là miễn phạt, không gọi ban thưởng. Thưởng là thưởng, phạt là phạt, không thể nói nhập làm một."
"Chàng dạy ta cách làm việc sao?" Trân Bảo Âm nói với giọng điệu nguy hiểm.
"Nương tử học được rồi sao?" Cố Đình Viễn mỉm cười.
Hắn đắc ý như vậy, hai người không thể không đánh nhau một trận. Huyên náo trong chăn ấm áp dễ chịu, mới tựa sát lẫn nhau, mới thiếp đi trong đêm đông gió lạnh gào thét.
Sự thật chứng minh, người sau lưng kia có chút xem thường Cố Đình Viễn.
Chuyện lần trước bị hắn tránh thoát, người kia lại không thiết kế chiêu số mới, mà nhai đi nhai lại chiêu cũ.
Lần này, không có Vương đại nhân.
Cố Đình Viễn tự mình trên đường đi về nhà, thì thấy phía trước có một cô gái đang chạy vội vã đến, vẻ mặt bối rối, trong miệng hô hào: "Ngươi đừng tới đây!"
"Cứu mạng! Cứu mạng với!"