Chuong 441: Ra Tay (4)
Chuong 441: Ra Tay (4)Chuong 441: Ra Tay (4)
Trên longy sắc mặt Đế Vương trẻ tuổi khó coi: "Phùng Văn Bính!"
Trong mắt của hắn tuôn ra vẻ chán ghét, nếu quả nhiên là Phùng Văn Bính làm, vậy thì hắn thật là đáng chết!
Lương tài hiếm thấy, hắn khó khăn lắm mới có thể chọn ra một Cố Đình Viễn để dùng, kết quả lại là cái gì?
Một tên Phùng Văn Bính, lòng dạ nhỏ hẹp, không biết khoan dung cho người khác!
Không cần biết trong kinh thành truyền danh tiếng Phùng Văn Bính như thế nào, nhưng ở trong mắt Hoàng Thượng, đó chính là một công tử bột, nhìn qua sắc màu rực rỡ, thật ra lại là một người vô tác dụng!
"Ngươi muốn trả thù như thế nào?" Tiếng của hắn lạnh lùng.
Cố Đình Viễn nói: "Thân thăm dò được, Phùng đại nhân có một nhân tình ở Di Hương lâu, chuẩn bị mời người tới cướp, thừa cơ đánh cho hắn một trận."
A? Sính cái dũng của thất phu?
Hoàng Thượng nhíu nhíu mày, cũng không vê suy nghĩ của mình.
Hắn chậm rãi ngồi dựa vào trên ghế, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nói: "Ngươi cho trẫm suy nghĩ một chút. Mấy ngày nữa, tram sẽ có câu trả lời chắc chắn cho ngươi."
"Vâng, Hoàng Thượng." Cố Đình Viễn dập đầu.
Không mấy ngày nữa.
Trong kinh thành sẽ lưu truyền một câu chuyện tình gió trăng, đường đường là Thám hoa lang, Phùng Văn Bính vẫn luôn chí khí hơn người, lại đánh nhau tại Di Hương lâu bởi vì một người đàn hát ở đó!
Chuyện này thì cũng thôi đi, thế mà hắn còn đánh gấy chân người ta, còn sử dụng ngôn ngữ nhục nhã một phen, ép đối phương đến Thuận Thiên phủ tố cáo hắn.
Trận kiện cáo này đã kết thúc bởi vì Phùng Văn Bính nhận sai thái độ tốt đẹp, bồi thường xong việc.
Nhưng sau này vẫn chưa xong, đầu tiên là học sĩ đại nhân của Hàn Lâm viện trách cứ hắn một phen, sau đó lại là Hoàng Thượng phái đại thái giám tới trách cứ hắn một phen, bởi vì hắn là Thám Hoa Hoàng Thượng khâm điểm, làm ra loại chuyện xấu này đã khiến mặt mũi Hoàng Thượng mất đi. Mất thể diện như vậy, Phùng Văn Bính không thể ngóc đầu lên được tại Hàn Lâm viện.
Cố Đình Viễn thấy hắn từ xa thì quan tâm: "Nghe nói Phùng đại nhân ở nhà chịu gia pháp, không biết vết thương đã đỡ hơn chưa?"
Phùng Văn Bính đen mặt, không muốn để ý đến hắn. Nhưng Cố Đình Viễn một ngày ba bữa quan tâm hắn, cho dù là gió thổi tuyết rơi, hay là trời nắng nhiều mây, cũng hỏi hắn: "Phùng đại nhân hôm nay có cảm thấy tốt hơn không?"
Phùng Văn Bính vô cùng tức giận, đang muốn thay biện pháp đối phó hắn, bỗng nhiên thánh chỉ truyền đến.
"Phùng Văn Bính nghe chỉ"
Chờ nghe xong ý chỉ, Phùng Văn Bính ngây dại, sắc mặt xám ngoét.
Hoàng Thượng biếm hắn ra khỏi kinh thành, đến một huyện thành xa xôi làm Huyện lệnh.
Cho dù Phùng Văn Bính không cam lòng cỡ nào, Phùng gia có làm gì thì thánh chỉ này cũng không thể sửa đổi.
"Thân khấu tạ hoàng ân."
Một buổi chiều trời trong gió nhẹ, Cố Đình Viễn quỳ gối ở ngự thư phòng, cảm động đến rơi nước mắt.
Hoàng Thượng tốt biết bao!
Chủ động phân ưu cho thần tử, thật là thiên cổ minh quân!
Hoàng Thượng nói: "Tạ trẫm làm cái gì. Ngươi cho rằng trẫm cố tình làm chuyện này ư? Cũng chỉ là trùng hợp thôi."
Cố Đình Viễn nghĩ nghĩ, lập tức đứng lên, ngẩng đầu, ngượng ngùng cười nói: "Nếu như thế, phần thưởng của thần còn có thể đổi sao?" Hoàng Thượng ngạc nhiên, chỉ chỉ hắn, thực sự vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Lăn ra ngoài."
Thật sự là chưa thấy ai có da mặt dày như thết
Cố Đình Viễn ngại ngùng nở nụ cười, nói: "Thần cáo lui."
"Mấy ngày nữa, triệu phu nhân ngươi tiến cung, bồi hoàng hậu nói chuyện."
Lúc đi tới cửa, chỉ nghe người trên long ỷ nói một câu.
Cố Đình Viễn dừng bước, khom người nói: "Thần lĩnh chỉ"
Trần Bảo Âm một lần nữa được yết kiến hoàng hậu.
Lần này, nàng không còn căng thẳng như hai lần trước. Bởi nàng biết rằng hoàng hậu là một người tốt lại còn rất thích cô.
"Nương nương kim an." Nàng di vào trong điện, quy củ hành lễ.
Một giọng nói vang lên từ trên cao: "Bình thân đi"