Chuong 451: Tan Gia (2)
Chuong 451: Tan Gia (2)Chuong 451: Tan Gia (2)
Ai để lại một cái túi ở cửa nhà họ? Cố Thư Dung ráo nhanh bước chân tiến tới.
Trong túi có một bức thư. Bức thư đề gửi cho Cố tỷ tỷ
Nhìn thấy câu này, Cố Thư Dung sửng sốt một chút, lập tức cầm thư lên, ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Nhưng đâu đâu cũng có người quen, không có gương mặt trẻ đẹp đến kinh ngạc kia. Nàng ấy nhíu mày, cao giọng nói: “Ra đây!"
Một người hàng xóm nhìn thấy, hỏi nàng ấy: " Ngươi gọi ai đấy?"
"Ta... Cố Thư Dung căn môi, có chút ảo não.
Nàng ấy thậm chí còn không biết tên hẳn ta.
"Một người họ hàng,' Nàng ấy nhẹ nhàng nói: "Không hiểu có vấn đề gì với chúng tôi, đưa đồ đến nhưng không chịu ra gặp mặt."
Người hàng xóm nói: "Thì ra là thế".
"Tẩu tử có gặp người đó không? Có gặp người đến để đồ ở cửa nhà ta không?" Cố Thư Dung vội vàng hỏi: "Là người thiếu niên, không phải, là một thanh niên, dáng dấp cao lớn."
Thiếu niên kia năm ngoái mới mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt còn có chút trẻ con. Đã một năm rồi, giờ hắn ta đã được coi là một người trưởng thành, không còn là một thiếu niên nữa.
"Ngươi nói như vậy, ta cũng lờ mờ có nhìn thấy hắn. Hắn rất cao, mặc một cáo áo choàng bụi bặm. Ôi, trời lạnh như vậy mà hắn không mặc áo bông, lạnh như vậy làm sao chịu được chứ?”
Cố Thư Dung nghe vậy lập tức vừa tức giận vừa lo lắng, không khỏi siết chặt phong thư. Người này muốn chết sao?
Ở đăng xa, một cái đầu từ từ biến mất khỏi bức tường, đó là Trương Cẩn.
Hắn xoa đầu cười khoái chí.
Tới gặp nàng ấy sao? Không cần thiết. Hắn ta biết nàng ấy vẫn ổn, không phải là một nữ nhân đáng thương bị đuổi về nhà, như vậy là đủ rồi
Nếu gặp nhau, nàng ấy chắc chắn sẽ mắng hắn ta, nói không chừng còn muốn hắn ta lấy lại tất cả những thứ đó. Hắn ta có thể cầm nó đi đâu? Bây giờ hắn ta thậm chí còn không có nhà. Bất cứ vật gì tốt cho hắn ta cũng thật là lãng phí.
Trương Cẩn nhảy khỏi bức tường, chuẩn bị kết thúc kỳ nghỉ thăm người thân, trở về biên quan Tuy nhiên, còn một việc vẫn chưa làm.
Hắn ta đi vòng qua hai con ngõ, đến trước cổng một trạch viện, thấy khóa trên đó đã bị tháo ra, hắn ta biết chủ nhân đã về. Xoa xoa nắm đấm, hắn ta bước về phía trước.
"Cộc cộc cộc."
"Ai vậy?" Phương Tan ra mở cửa, nhìn thấy một nam nhân trẻ đứng bên ngoài, liền hỏi: "Ngươi là ai?"
"Có phải là Phương công tử đây không?" Trương Cẩn khách khí hỏi.
"Đúng, là ta." Phương Tấn trả lời,'Không biết tiểu huynh đệ là ai?"
Trương Cẩn không trả lời. Hắn ta duỗi cánh tay dài của mình, đẩy Phương Tấn vào, sải bước đi qua ngưỡng cửa rồi dùng tay đóng cửa lại: "Ta là cha ngươi!"
Tiếng quyền cước đập vào da thịt, trộn lẫn với âm thanh rên rỉ bị bịt lại, phát ra từ bên trong cánh cửa.
Một khắc đồng hồ sau, Trương Cẩn bước ra.
Hắn ta đóng cửa viện lại, co chân nghênh ngang rời đi. . Khi hắn ta bước đi, một vài giọt máu rơi ra từ nắm đấm của hắn ta.
Một lúc lâu sau, Phương Tấn bò ra, mặt mũi bầm tím, khuôn mặt sưng tấy, khó có thể nhận ra diện mạo thật sự: “Cứu mạng! Có ai không! Ta muốn báo quanl"
Vài ngày sau, Cố Thư Dung đang chọn rau với hàng xóm, nghe tin một thư sinh gần đó bị đánh, giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ lưu manh đường hoàng tiến vào nhà, đánh người kia một trận. Thư sinh kia đã báo quan, nhưng mà không bắt được ai cả.
"Ai mà hung ác như vậy?" Cố Thư Dung nghe vậy không khỏi có chút bận tâm. Khu vực họ sống luôn trị an rất tốt, sao bọn côn đồ lại đột nhiên xuất hiện như vậy?
"Không biết." Đại thẩm lắc đầu, ôm hài tử trong tay nói: "Nhưng mà, nghe nói người có ân oán tới trả thù, hung thủ trước hỏi tên, sau đó mới đánh hắn ta."
Cố Thư Dung nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Kẻ thù, họ không có kẻ thù ở đây, sẽ không bị đánh đến tận cửa.
Thời tiết dan dần ấm áp lên.