Chương 458: Đặt Tên (2)
Chương 458: Đặt Tên (2)Chương 458: Đặt Tên (2)
Cố Đình Viễn ở trong lòng nàng, vẫn là đứa bé ngang bướng không nghe lời trước kia, sẽ chọc thê tử tức giận.
"Vâng." Cố Đình Viễn trịnh trọng đáp.
Nàng là thê tử của hắn, là mẹ của con hắn, cẩn thận cỡ nào cũng không quá đáng.
Trong nhà có chuyện vui, ai cũng vui vẻ. Ngay cả Lan Lan cũng tươi cười không ít.
Tiểu cô nương đã sớm trưởng thành, biết một người phụ nữ mong chờ con cái rất khó khăn. Thường ôm Hoàng Đậu vào ban đêm, cầu phúc cho Tiền Bích Hà, đồng thời cũng cầu phúc cho cô cô: "Hy vọng trong bụng cô cô là một nam hài."
Có một lần, Lan Lan nói với bụng Trần Bảo Âm: "Đệ đệ ngoan, không nên giày vò cô cô, cô cô phải ăn cơm thì đệ mới có thể lớn."
Trần Bảo Âm nôn nghén ngày càng nghiêm trọng, cả ngày không ăn được chút gì, ngẫu nhiên khẩu vị tốt hơn một chút, có thể ăn thêm nửa chén cơm, nhưng không bao lâu nữa lại nôn ra, rất là khổ cực.
Nàng vừa mới nôn xong, lúc này dạ dày trống rỗng, ngược lại thoải mái hơn một chút. Nghe vậy, nàng cười cười, ánh mắt nhu hòa: "Có thể là một tiểu muội mà? Lan Lan không muốn có muội muội sao?" Lan Lan khe giat minh.
Trong nhà từ trên xuống dưới có hai đệ đệ, nương nàng ước nguyện trong bụng mình là một đệ đệ, trong nhà chỉ có một mình nàng là nữ hài. Trong bụng cô cô...
"Con đều thích." Nàng nghiêm túc. Bởi vì đó là con của cô cô, nếu là một đệ đệ, nàng chắc chắn sẽ thích. Nhưng nếu là muội muội, Lan Lan nghĩ ngợi trong lòng, nàng sẽ càng thích hơn.
Trần Bảo Âm hỏi: "Lan Lan có hy vọng đệ đệ muội muội thích con không?”
Lan Lan vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này. Đệ đệ muội muội sẽ không thích nàng sao? Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được co quắp đứng lên.
Bàn tay nhỏ bé xoắn lại, khuôn mặt nhìn qua có hơi bất an, Trần Bảo Âm vỗ vai nàng, cười nói: "Gọi Bảo Đản Nhi đi. Cô cô là Bảo Nha Nhị, hài nhi cô cô sinh ra chính là Bảo Đản Nhi. Như vậy thì sẽ không gọi nhầm, bất luận là đệ đệ hay muội muội."
Lan Lan hiểu rồi. Nếu là muội muội, nàng luôn gọi đệ đệ, muội muội sẽ cho rằng nàng không thích muội muội, cũng không thích nàng.
"Ừm”" Nàng gật đầu, muốn gọi là "Bảo Đản Nhi", rồi lại hơi khó mở miệng: "Cô phụ cũng biết cái tên này sao?”
Cô cô và cô phụ đều là những người đọc sách, sao lại đặt tên như thế...
"Chàng không thích." Trần Bảo Âm cười cười “Nhưng chàng không dám nói."
Chung giường lâu như vậy, Cố Đình Viễn thích cái gì, không thích cái gì, nàng rất dễ dàng có thể nhìn ra. Nhưng chuyện đặt tên này, do nàng định đoạt.
Nét mặt Lan Lan hơi vặn vẹo một chút. Nàng cũng không thích, nhưng nàng không dám nói.
"Bảo Đản Nhi." Nàng nhìn bụng nàng, nhỏ giọng kêu lên. Trong lòng nói, hy vọng Bảo Đản Nhi thích cái tên này.
Đợi qua ba tháng đầu, sau khi thai nhi vững vàng, Trần Bảo Âm lập tức viết một bức thư, báo về nhà.
Cuối cùng nàng cũng mang thai, nên viết thư kể cho Đỗ Kim Hoa biết. Đỗ Kim Hoa nhớ thương lâu như vậy, nếu biết nàng mang thai, không biết sẽ vui mừng đến thế nào đâu.
Đỗ Kim Hoa rất vui, vài ngày sau đã tới cửa.
"Nương?!" Trần Bảo Âm mở cửa nhà, nhìn Đỗ Kim Hoa ngoài cửa, cùng với xe la và Trần Nhị Lang phía sau bà, kinh ngạc nói: "Nhị ca, sao hai người lại tới đây?”
Đỗ Kim Hoa lập tức dựng thẳng mày: "Sao? Con không muốn gặp nương sao?"
"Sao có thể?" Trần Bảo Âm cười nói, nắm lấy tay bà "Mau vào đi, vào đi."
Trân Nhị Lang dắt xe la đi theo phía sau, cười nói: "Nghe nói muội mang thai, một khắc nương cũng ngồi không yên, lập tức đòi đến kinh thành xem một chút."
"Con khỏe lắm." Trần Bảo Âm cảm động, càng thêm ôm chặt cánh tay Đỗ Kim Hoa.
Đỗ Kim Hoa giơ tay lên muốn đánh nàng, nghĩ đến cái gì, lại không nỡ xuống tay: "Còn nôn nghén hay không? Sao con không nói sớm? Không biết mấy tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất hay sao? Đợi con dưỡng thai an ổn mới nói cho nương biết, lá gan không nhỏ đâu."