[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 465 - Chuong 465: Chay (1)

Chuong 465: Chay (1) Chuong 465: Chay (1)Chuong 465: Chay (1)

Trần Bảo Âm nghe xong, trong lòng khó chịu nói không nên lời. Bắc Cương nghèo nàn, cách đây hàng ngàn dặm, người đi qua đó không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực. Người khác không nói, mẹ nuôi cô ấy có thể chịu đựng được không?

Nhớ lại lần trước gặp bà, trên mặt bà hiện ra vẻ mệt mỏi rõ ràng, người già hơn trước rất nhiều. Hầu phủ đột nhiên suy sụp, người kiêu ngạo như bà, trong lòng chịu đựng được sao? Lấy thân phận tội nhân, vượt ngàn dặm đến Bắc Cương, mặc dù trên đường chống đỡ qua, nhưng chờ nàng ở Bắc Cương, là lao động khổ sở hơn.

"Không được." Nàng năm chặt tay, nhìn Cố Đình Viễn nói: "Ta không thể để phu nhân bị lưu đày."

Phu nhân trong miệng nàng, tất nhiên là mẹ nuôi của nàng, từng là Hoài Âm Hầu phủ phu nhân. Cố Đình Viễn thấy nàng như vậy, trong lòng cũng cảm giác khó chịu, đi qua ôm lấy nàng nói: "Bảo Âm"

Nàng không cứu được Hầu phu nhân.

Thánh chỉ của Hoàng Thượng đã hạ, Hoài Âm Hầu phủ từ trên xuống dưới đều là tội nhân, đừng nói Hầu phu nhân là một nữ lưu, mấy người chủ tử Hầu phủ, phu nhân thái thái được nuông chiều từ nhỏ thiếu sao?

"Ta không thể để phu nhân bị lưu đày.' Trần Bảo Âm níu lấy vạt áo hẳn, trong miệng chỉ có một câu. Nàng từng oán hận, oán hận Hầu phu nhân không cần nàng. Sau đó vẫn tha thứ cho bà, đời này đã quên lẫn nhau trên giang hồ. Nhưng căn cứ vào cuộc sống của Hầu phu nhân, vinh hoa phú quý, nàng có thể không nhớ tới bà, mặc kệ bà, cũng không nhắc tới bà.

Nhưng hôm nay bà gặp nạn, Trần Bảo Âm không có cách nào ngồi yên mặc kệ.

"Ngươi muốn thế nào?" Cố Đình Viễn nắm lấy cổ tay nàng, hỏi.

Trần Bảo Âm nói: "Ta muốn gặp hoàng hậu.Nàng ngửa đâu nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt,'Chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có thể động đến Hoàng Thượng, mở ra một đường sinh cơ, ta muốn đi cầu xin người."

Cầu xin người khác cũng vô dụng, Hoài Âm Hầu phủ phạm tội lớn, Hoàng Thượng vì quân lương, nhìn chằm chằm mấy nhà tham ô nhận hối lộ số tiên khổng lồ, không ai dám mở miệng vào lúc này, không bỏ đá xuống giếng đã là tốt rồi.

Chỉ có hoàng hậu, mới có thể mở một đường sinh cơ. Tay nàng bất giác run rẩy, nói với Cố Đình Viễn: "Chàng không được can thiệp. Chàng là thần tu của Hoàng thượng, chàng phải trung thành với người, chuyện này chàng không nên mở miệng."

Cố Đình Viễn bây giờ chỉ là một viên quan lục phẩm, Hoàng Thượng có lẽ coi trọng tiềm lực của hắn, nhưng hiện tại vây cánh chưa đủ, hắn tốt nhất không nên đụng vào râu hổ. "Xin lỗi." Cố Đình Viễn ôm nàng, nói. Hắn cũng không muốn vì Hoài Âm Hầu phủ mà xuất lực, phủ thượng này có quan hệ gì với hắn? Cho dù là vị Hầu phu nhân kia, Cố Đình Viễn cũng không có bao nhiêu hảo cảm.

Nếu Đỗ Kim Hoa lần này gặp nạn, Cố Đình Viễn có đánh liều cái mũ quan này, cũng phải quỳ xuống cầu xin Hoàng Thượng khai ân. Nhưng vị Hầu phu nhân kia, dựa vào cái gì?

Hắn có thê tử, có nữ nhi đáng yêu, còn có tỷ tỷ, có nhạc mẫu, có chất nữ Lan Lan, có đệ tử, hắn sẽ không dễ dàng bất chấp vì người không thân.

"Không liên quan đến chàng." Trân Bảo Âm không giận hắn. Nói xong, lập tức thu thập hộp tiên, bỏ vào trong hà bao một ít ngân phiếu ngân lượng, đi ra ngoài.

Nàng chỉ là một phụ nhân, Hầu phu nhân lại là người đã từng nuôi dưỡng nàng, nàng cầu tình cho Hầu phu nhân, Hoàng Thượng cho dù không vui, cũng sẽ không quá so đo.

Trước tiên nàng cần đến chỗ Giang Diệu Vân, hỏi nàng ta xem có thể giúp một tay hay không, để cho trưởng bối của nàng ta khi tiến cung mang theo nàng.

Tuy rằng Hoàng hậu nương nương thích Trần Bảo Âm, nhưng cũng không cho nàng quyền tự do ra vào hoàng cung. Hoàng hậu muốn triệu nàng, tùy thời sai người đến đón, nếu không muốn gặp nàng, nàng muốn tiến cung cũng là vạn nan. Giang Diệu Vân làm người thẳng thắn, đối với bằng hữu cũng trượng nghĩa, nhưng việc này không phải chuyện nhỏ. Do dự một phen, thấy nàng cầu xin đáng thương, đáp ứng hỏi mẹ chồng một chút.
Bình Luận (0)
Comment