Chương 470: Không Phụ (3)
Chương 470: Không Phụ (3)Chương 470: Không Phụ (3)
Hi công công nói: "Thì ra là như thế. Nhưng hôm nay Trần thị còn có chút việc phải làm, không làm phiền tiểu công gia nữa, đến lúc đó, nô tài đưa nàng ra khỏi cung."
Tào Huyễn nhìn về phía Trần Bảo Âm, thấy trên mặt nàng lộ ra cảm kích, khẽ gật đầu với hắn, thì hiểu được sự tình thuận lợi. Hắn cũng gật đầu nói: "Đã như vậy, ta sẽ trở lại sau."
"Tiểu công gia đi chậm." Hỉ công công nói.
Nhìn Tào Huyễn đi xa, Hi công công mới cất bước, dẫn Trần Bảo Âm ra khỏi cung.
"Nương nương mở miệng nói giúp cho ngươi, Hoàng Thượng cũng phá lệ khai ân, Trần thị, phần thiên đại ân tình này, ngươi phải ghi nhớ trong lòng." Trên đường, Hi công công nói.
Trần Bảo Âm cúi đầu, nói: "Long ân của Hoàng thượng, ân đức của nương nương, Trần thị cả đời này không dám quên."
Hi công công cười tủm tỉm, lại nhắc nàng vài câu, mới không nói nữa.
Người nhà Từ gia bị nhốt trong đại lao Hình bộ.
Hi công công ra mặt, đề nghị đưa Hoắc thị ra.
" Bảo Âm?" Hoắc thị vốn tưởng rằng nha dịch nhắc tới bà, là muốn hỏi kỹ tội danh, không ngờ lại gặp được Trần Bảo Âm. Trân Bảo Âm tiến lên, nắm lấy tay bà, còn chưa mở miệng, đã bị sự thô ráp trên tay bà làm kinh hãi, nhất thời cả kinh.
"Không có gì đáng ngại." Hoắc thị nhanh chóng rút tay về.
Trần Bảo Âm hoàn hồn, một lần nữa cầm lấy tay bà, thấp giọng nói: "Con cầu xin ân điển với hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng nguyện ý khai ân, người, người đi theo con.”
"Cái gì?" Hoắc thị kinh hãi nói, lập tức nhíu mày: "Đây là ý gì?"
Trần Bảo Âm hạ giọng giải thích: "Tội phụ Hoắc thị trong tù bạo bệnh mà chết, ngài chỉ là phụ nữ bình thường trên đường phố."
Hoắc thị là người khôn khéo, chỉ trong nháy mắt đã hiểu. Kinh ngạc, không thể tin được, vui mừng, các loại cảm xúc hiện lên trong đáy mắt bà. Cuối cùng, lại biến thành bình thản.
Bà nắm tay con gái nuôi của mình và nói: "Ta sẽ không đi. Cực khổ cho con rồi."
Nước mắt thiếu chút nữa nhịn không được rơi xuống, Trân Bảo Âm muốn cất giọng quát lên, nhưng nhớ rõ nơi này là Hình Hộ đại lao, nàng chịu đựng nước mắt, nói: Vi sao? Vì sao người phải làm thế?"
Hoäc thị nói: "Ta không sợ chết. Nhưng ta phải chết quang minh chính đại, chết có ý nghĩa."
Cho dù phải chết, bà cũng không chịu làm một lão phụ mai danh ẩn tích tâm thường.
Trần Bảo Âm rốt cuộc nhịn không được, khóc thành tiếng: "Người làm gì thế! Có thể sống, tại sao nhất định phải chết?"
Hoắc thị bị nàng đấm lên vai, thể nghiệm mới lạ, khiến bà không nhịn được bật cười. Nhưng so với ngồi tù, còn lâu mới được xưng là mới lạ.
Ánh mắt bà trở nên mềm mại, sờ cái trán phát xanh của con gái nuôi, vén mấy sợi tóc của nàng ra sau tai, nói: "Con vì để gặp ta, chịu không ít ủy khuất đúng chứ?"
Đâu chỉ thế! Trần Bảo Âm khắp nơi thỉnh cầu người khác, ủy khuất chết đi được. Nàng hít mũi, nói: "Người đi với con, con sẽ không phải chịu những uất ức này." "
Hoắc thị khẽ thở dài, rút tay ra, lui vê phía sau hai bước: "Trở về đi, Bảo Âm."
Trần Bảo Âm đoán được bà sẽ không nguyện ý, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Người muốn làm con tức chết!" Nàng khóc.
Hoắc thị lại nói: "Năm đó Tôn ma ma hoán đổi con với Lâm Lang, ta hận bà ta hạ mặt ta, đuổi con ra khỏi phủ. Đây là sai lầm lớn nhất trong suốt cuộc đời của ta."
Trần Bảo Âm kinh ngạc nhìn bà.
"Ta nợ con một câu xin lỗi." Hoắc thị lại lui về phía sau một bước,'Nhưng ta không hối hận vì đã đuổi con đi, ta chỉ hối hận trước khi con đi không thể nói chuyện với ngươi."
Hầu phủ không thích hợp với nàng. Đứa nhỏ này, tâm khí quá kiêu ngạo, từ nhỏ đã như thế. Giữ nàng ở Hầu phủ, không thể đối xử với nàng và Lâm Lang công bằng như nhau. Không bằng đưa nàng về nông thôn, cuộc sống sinh hoạt bình dân khổ một chút, nhưng tự tại.